Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1988: Truyền thuyết về cây đào

Chương 1988: Truyền thuyết về cây đào

“Cái này…”

“Có chuyện gì đang xảy ra vậy...”

Giờ khắc này, những thân ảnh đứng trên cổ chiến thuyền đậu bên ngoài Bắc Đẩu tinh vực cũng tê dại cả da đầu, toàn thân lạnh buốt vô cùng sợ hãi.

Sắc mặt của ba Kẻ thành đạo còn lại cũng tái nhợt, tiếng cười to kiêu ngạo cũng im bặt, trong mắt bọn hắn tràn đầy sợ hãi.

Chỉ vừa đối mặt nhưng đồng đội của bọn hắn đã bị chụp chết, thậm chí mới vừa hét thảm một tiếng, mà bọn hắn cũng không kịp tiến lên cứu viện.

Hơn nữa vừa rồi bọn hắn không hề cảm giác sai, bên trong nơi trồng Kỷ Nguyên Thụ tuyệt đối còn có sinh linh tuyệt thế tồn tại!

“Một chưởng vỗ chết Kẻ thành đạo, thực lực này tuyệt đối có thể so sánh với nhân vật nội tình…” Bọn hắn sợ hãi nuốt nước bọt.

“Hỏng rồi, chúng ta đã quá khinh địch. Mặc dù lúc trước phương vũ trụ này không có Kẻ thành đạo nào tồn tại nhưng hiện giờ không có nghĩa không có. Gốc Kỷ Nguyên Thụ bị đào đến đây nhất định là do nhân vật vô thượng này ra tay.”

Bọn hắn không ngốc, vừa rồi kiêu ngạo cũng vì cho rằng phương vũ trụ này không có gì có thể uy hiếp được bọn hắn. Nhưng hiện tại biết được bên trong Thần Khư có một tồn tại nội tình trấn giữ, trong lòng bọn hắn lập tức sinh ra thoái ý muốn đợi đến lúc chân tổ trong tộc tới.

Nếu không thì chỉ dựa vào thực lực của bọn hắn, ngoài khả năng đi chịu chết ra cũng sẽ không có khả năng thứ hai.

Giờ khắc này, tất cả sinh linh bên trong Bắc Đẩu tinh vực cũng nghe được thanh âm như thủy triều truyền tới từ trong Thần Khư giống như thanh âm này là quy tắc linh khí mênh mông đang vỗ vào thương khung.

Sương mù tràn ngập khuếch tán hướng ra ngoài, một đạo thân ảnh thon dài đứng ở nơi đó.

Tuyệt thế mà cao ngạo, mái tóc rối tung, con ngươi thanh tịnh như nước. Sương mù như sa khiến nàng trở nên mông lung nhìn không thấu.

Nhưng mọi người đều biết người đứng ở vùng trung lập viển vông kia chính là một nữ tử tuyệt mỹ ngạo nghễ, thân thể thon dài phong thái tuyệt thế.

Vừa rồi chính nàng ra tay chụp chết Kẻ thành đạo cường thế vô địch kia nát bét.

Dù là ai cũng không có cách nào đem mỹ nữ tuyệt thế này liên hệ với kẻ ngoan độc vừa rồi.

"Chẳng lẽ đây chính là Thần Khư chi chủ thần bí kia…"

"Hẳn là nàng sinh ra ở thời kỳ Đại Diệt Tuyệt và sống sót cho tới tận bây giờ, mà chuyện này làm sao có thể, chẳng lẽ nàng đã thành tiên."

Bên trong Bắc Đẩu tinh vực một mảnh xôn xao rung động, tất cả mọi người đều cảm thấy khiếp sợ không thể tin nổi, khó có thể tưởng tượng.

Thời gian sống của nàng quá lâu rồi, chỉ sợ phải dùng vô số năm mới có thể tính được.

Vật chất bên trong Côn Cực vũ trụ có thể để nàng chèo chống sống lâu như vậy hay sao?

"Tổ tiên…"

"Người nọ chính là Thần Khư chi chủ? Chính là người ngài muốn tìm sao?"

Bên trong Vũ Hoá tiên triều, Vũ Hoá hoàng chủ cũng cảm giác được đầu lâu trắng muốt trên đạo đài hơi run lên, có tinh thần dao động vô cùng yếu ớt hiển hiện một lần nữa, đang truyền đạt một loại tâm tình.

Hắn quỳ phục dưới đạo đài, thanh âm run rẩy cất lên. Hắn có cảm giác Hoàng Vũ nữ đế giống như chưa từng chân chính tan biến, vẫn luôn có một loại chấp niệm lớn đang ra sức lưu lại ở chỗ này.

"Rốt cuộc tiền bối là ai?"

"Kỷ Nguyên Thụ chính là chí bảo của thượng giới ta, liên quan đến vận mệnh của thượng giới, mong rằng tiền bối có thể trả lại."

"Mặc dù ngươi có thể tùy tiện trấn sát chúng ta, nhưng chân tổ của chúng ta vẫn đang trên đường chạy tới đây, thực lực của mỗi người bọn hắn cũng không kém hơn ngươi là bao."

"Hơn nữa, thế lực giống như tộc ta ở thượng giới có vô số. Chờ bọn hắn tới đây, dù cho tiền bối ngươi có vô số thủ đoạn thì cũng chỉ có thể nuốt hận."

Trên vòm trời, ba Kẻ thành đạo còn lại rất nhanh đã tỉnh táo lại. Bọn hắn nhìn vào đạo thân ảnh đang ở bên ngoài Thần Khư mở miệng nói, muốn để nàng biết rõ sự chênh lệch giữa hai bên mà đừng nên chống cự.

Toàn bộ lực lượng của thượng giới đều đến đây, không có bất kỳ thế lực nào có thể ngăn cản, không có bất cứ phương vũ trụ hay Cổ giới nào có thể chống cự.

Nghe được lời này, tất cả tu sĩ sinh linh bên trong Bắc Đẩu tinh vực càng thêm tuyệt vọng.

Chỉ cỗ quân tiên phong cũng đủ để hủy diệt phương vũ trụ này, vậy mà ở phía sau còn tồn tại đáng sợ hơn sắp sửa tới đây.

Bọn hắn đã làm điều gì sai mà lại gặp phải tai nạn giống như diệt thế như vậy?

"Tiền bối, mong ngài rõ ràng, với thực lực của ngươi thì chưa chắc có thể bảo vệ Kỷ Nguyên Thụ đâu…"

Ba Kẻ thành đạo nọ lên tiếng một lần nữa, bên ngoài thân có phù văn đại đạo hiển hiện, từng đạo quang hoa lượn lờ mang lại cảm giác cực kỳ kinh người.

Bọn hắn có dự cảm xấu, dường như vị bạch y nữ tử đứng sừng sững bên ngoài Thần Khư kia vừa khẽ cười một cái.

Giọng nói thật sự là yêu dị, tựa như một yêu tinh tuyệt thế làm loạn chúng sinh, lại không chút nào che dấu sự khinh thường và đùa cợt.

Trong thoáng chốc, bọn hắn nhìn thấy một gốc cây đào chói lọi không gì sánh được đang nở rộ, từng đóa hoa đào lăng không bay xuống mang theo sự xinh đẹp kinh người.

"Trong truyền thuyết, Thần Khư chi chủ đã từng gieo một gốc đào…"

"Chẳng lẽ là nàng?"

Một màn này làm chúng sinh bên trong Bắc Đẩu tinh vực run rẩy sợ hãi, hai mắt trừng lớn, đột nhiên liên tưởng đến một lời đồn đã từng nghe qua.

Hết chương. 1988.
Bạn cần đăng nhập để bình luận