Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1167: Tiến vào Táng Ma Uyên

Chương 1167: Tiến vào Táng Ma Uyên

“Sư thúc tổ, làm sao vậy?”

Kim Thiền Phật Tử có chút giật mình nói.

“Phong ấn ở Táng Ma Uyên bên kia chỉ có thể chèo chống nhiều nhất là nửa năm. Sau khi ngươi lấy đi thiền y thì nhất định phải lấy phật cốt trấn chi, nếu không làm như vậy Huyền Không Tự chắc chắn sẽ bị hủy hoại ngay lập tức.”

Từ trước đến nay, sắc mặt của lão tăng mày trắng chưa bao giờ trở nên ngưng trọng như vậy.

Kim Thiền Phật Tử gật đầu, hắn biết rõ lời này của lão tăng mày trắng là có ý gì.

Phật Sơn có một phương pháp tiếp dẫn đặc biệt, có thể đảm bảo rằng tăng sư có pháp pháp cao thâm ở kiếp trước, sau khi viên tịch có thể giữ lại ký ức khi chuyển thế Luân Hồi.

Vị dụ như kiếp trước hắn chính là vị tăng nhân sáng lập ra Huyền Không Tự.

Nhưng cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa thức tỉnh được trí nhớ của kiếp trước, theo như thuyết pháp của Phật Sơn thì hắn còn thiếu một cơ hội.

Mà cơ hội này chính là thiền y mà hắn đã từng mang vào Táng Ma Uyên.

Bộ thiền y đó chính là vật tối cao, được thêm vào các loại phật pháp huyền diệu, do rất nhiều tăng nhân có phật pháp cao thâm ngày ngày tụng kinh niệm phật nên nó đã thấm nhuần phật tính sâu dày, có thể trấn áp tất cả tà vật hung ác.

Về chuyện tại sao bộ thiền y đó lại rơi vào trong Táng Ma Uyên, lại phải nói đến một nỗi nhục của Phật Sơn, cho đến tận bây giờ cũng không có ai nhắc đến.

“Ta biết rồi, sư thúc tổ.” Giờ phút này, trong lòng Kim Thiền Phật Tử cũng đã bình tĩnh trở lại. Thiền y chính là bước ngoặt của hắn, cũng chính là số mệnh của hắn.

Nếu như người khác lấy đi, việc đó chính là làm trái duyên phận của Phật Sơn, sẽ gặp phải tai họa khó có thể tưởng tượng được.

“Vậy ta lui xuống trước đây.” Hắn vừa nói dứt lời thì cung kính lui ra, rời khỏi Thiên Điện.

“Ừm.”

Chỉ có điều, lúc này lão tăng mày trắng đột nhiên nhíu mày một cái hơi nghi hoặc, hắn nhìn về phía một khoảng không, cảm giác ở nơi đó dường như có một cặp mắt sáng đang nhìn chằm chằm vào bọn hắn, nhưng sau khi hắn nhìn lại thì phát hiện nơi đó không có gì cả.

Chuyện này làm cho lòng hắn sinh ra khó hiểu.

Với đạo pháp của hắn, chẳng lẽ vẫn còn cảm giác sai lầm, nhưng Huyền Không Tự lớn như vậy, ai có thể nhìn trộm trước mặt hắn chứ? Hắn cũng không tin Cố Trường Ca có năng lực này.

“Chẳng lẽ là ta muốn ứng kiếp?”

Sau đó lão tăng mày trắng lắc đầu, thở dài một tiếng, không nhanh không chậm lại tiếp tục gõ mõ.

Nếu như phong ấn ở Táng Ma Uyên bị phá vỡ, hắn cũng không biết mình có thể sống sót không.

Đây cũng là số mệnh của hắn, tất cả đều khó mà tránh khỏi, hắn cần phải ứng phó với kiếp nạn lần này.

Hắn rất thờ ơ với chuyện sinh tử, bởi vì phương pháp chuyển thế của Phật Sơn có thể che chở cho bọn hắn, cái gọi là chết đi cũng chỉ là an nghỉ một lúc mà thôi.



Ngay sáng sớm, mấy người Cố Trường Ca, Giang Sở Sở, Kim Thiền Phật Tử đứng ở bên ngoài một ngọn núi Huyền Không phật tự, nhìn về nơi vực sâu xa xăm ma khí mãnh liệt.

Ma khí màu tím đậm bành trướng và mênh mông, giống như mây đen che đậy thiên khung, nơi đó giống như là một thế giới hắc ám không có ánh sáng.

Táng Ma Uyên được nói đến giống như là vực sâu, nhưng thật ra nó càng giống một cánh cửa.

Cái miệng kinh khủng kia giống như là vết thương khổng lồ xẹt ngang giữa thiên địa, bên trong có khí tức truyền đến khiến người run rẩy, giống như một khi bước vào thì sẽ lạc ở trong một thế giới hắc ám vĩnh tịch.

Ở uyên khẩu có thể thấy rất nhiều thi hài chất đống thành những ngọn núi khổng lồ.

Có chút cho dù là chết đi thì vẫn lập lòe thần huy, giống như là mặt trời nhỏ, tản ra thần sắc cực nóng.

Có điều bởi vì bị ma khí dính vào, những thi hài này dày đặc vết thương, che kín các loại khô động to nhỏ.

Ở gần Táng Ma Uyên còn có rất nhiều pháp trận kinh thế, mặt trên bộc phát từng đạo thần mang ngập trời, hóa thành thần kiếm, thiên đao, đại kích chém về phía trong vực sâu, ngăn không cho sinh linh bên trong xông ra.

Trừ cái đó ra thì còn có thể thấy xung quanh Táng Ma Uyên ẩn hiện rất nhiều hình bóng của tu sĩ.

Mặc dù không dám đến gần nhưng mà bọn hắn đều đang chém giết đại ma, khí huyết cuồn cuộn, thực lực cường đại.

Bọn hắn tới đây cũng không phải là vì giữ gìn thiên hạ an bình, mà là bởi vì đánh giết những đại ma kia sẽ có được một chút vật chất kết tinh ẩn chứa pháp lực nồng đậm.

Giống như các loại tài liệu như ma hạch, đầu lâu, xương tay... Ở ngoài chợ hoặc là sạp hàng thường sẽ được bán đi với giá rất cao.

Bởi vì những thứ ma hạch này không chỉ có thể dùng để luyện chế pháp khí mà cũng có thể dùng để bố trí pháp trận. Có điều chúng nó chỉ có ở gần Táng Ma Uyên, rất là trân quý.

Cho nên có rất nhiều tu sĩ tài cao gan lớn thường xuyên mạo hiểm tới đây.

Hiện giờ, những tu sĩ này đều chú ý tới đoàn người của Cố Trường Ca, vẻ mặt ai nấy đều hiện lên sự kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ bọn hắn thì vẫn còn người khác có dũng khí tới đây.

Nhưng rất nhanh có người nhận ra Cố Trường Ca, trong lòng chấn động, và cũng không hiểu.

Với thân phận tôn quý của Cố Trường Ca, tại sao hắn lại đến chỗ nguy hiểm như vậy?

"Trường Ca thiếu chủ, hắn tới nơi đây làm gì?

"Chẳng lẽ là dự định giải quyết tai hoạ bên trong Táng Ma Uyên?"

"Chỉ có thể nói không hổ là Trường Ca thiếu chủ!"

Nghĩ đến khả năng này, thần sắc của bọn hắn nhanh chóng thay đổi, trở nên vô cùng tôn kính và sùng bái.

Bây giờ ở Thượng Giới có bao nhiêu thế hệ tuổi trẻ cam nguyện mạo hiểm tới chỗ này?

Phần dũng khí và hành động nỗ lực vì thiên hạ thương sinh làm cho bọn hắn khâm phục.

Nếu như không phải cuộc sống bức bách, bọn hắn căn bản sẽ không dám tới gần nơi đây nửa bước, nhưng Cố Trường Ca lại biết rõ núi có hổ lại vẫn đi về phía đó.

Hết chương 1167.
Bạn cần đăng nhập để bình luận