Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1391: Rốt cục đã tới

Chương 1391: Rốt cục đã tới

Tại sâu trong Đại Hoang, đồi núi liên miên, hồ xanh như ngọc, dòng sông chảy ngang như một cái thắt lưng bằng ngọc, đan xen vào đó là sương trắng cùng ánh sắc cầu vòng khiến không gian vô cùng mờ mịt.

Bộ lạc này cũng không lớn lắm, nhận khẩu cũng không đến một trăm nhà, xung quanh có hàng rào bao bọc, hơi toát lên vẻ không tranh quyền thế.

Ngay lúc đám người Tiêu Dương đi đến nơi này thì nhiều hài đồng chạy ra xem xét bọn hắn, dáng vẻ vô cùng tò mò, giống như không sợ hãi tý nào.

Bọn chúng có vẻ không giống những người bình thường trong bộ lạc lắm.

Hài đồng nơi này đều mang trong mình một loại linh tính rất linh động, hiển nhiên là do được linh khí tẩm bổ thường xuyên.

Nơi này còn không chịu sự tập kích của hung thú, rất có thể đang có một sức mạnh nào đó đang thủ hộ.

Sau đó bọn hắn tiến đến bên những nữ tử đang giặt quần áo bên suối kia để hỏi thăm tin tức dính dáng đến Đại Sơn Chủ.

Mặc dù đám người Tiêu Dương còn không biết lúc này Đại Sơn Chủ đang sử dụng thân phận nào để trú tại bộ lạc này.

Nhưng hắn tin chỉ cần hỏi thăm một tý thì sẽ có thể dò xét được gì đấy.

Đại Sơn Chủ cũng không có lý do tránh không gặp bọn hắn.

“Người có bối phận lớn nhất trong bộ lạc là ai?”

Những nữ tử đang giặt quần áo bắt đầu nhìn nhau, không rõ đám người ngoại lai Tiêu Dương, Cổ Vô Địch hỏi những vấn đề này làm gì.

Người có bối phận lớn nhất trong bộ lạc không phải là lão tộc trưởng sao?

Nhưng đối mặt với những tu sĩ cường đại này thì bọn nàng cũng không dám đắc tội, vội vàng trả lời.

“Người có bối phận lớn nhất trong bộ lạc chính là lão tộc trưởng.”

Nghe vậy thì đám người Tiêu Dương gật đầu, bộ mặt bắt đầu lộ ra vẻ vui mừng rồi nói.

“Các người không cần lo lắng, chúng ta hoàn toàn không có ác ý, đến nơi đây chỉ để tìm một người thôi.”

“Lúc này lão tộc trưởng của các ngươi đang ở nơi nào?” Hắn vội hỏi.

“Mấy ngày trước lão tộc trưởng đã mất, nếu như các ngươi đến tìm hắn thì đã trễ rồi.”

Một tên nam tử trung niên hơi cường tráng đi đến, nhìn chằm chằm bọn họ một cách cảnh giác nói.

“Mất rồi?” Đám người Tiêu Dương ngớ ra, không thể tin được.

Nhân vật như Đại Sơn Chủ không thể nào mất một cách tuỳ tiện như vậy được. Nhất định là có gì đó không đúng.

Dù sao ngọc bội trên tay hắn vẫn còn đáng sáng lên cơ mà.

“Đại Sơn Chủ chắc chắn là một người hoàn toàn khác, chỉ là có liên quan đến bộ lạc này.”

Cổ Vô Địch nhìn lướt qua bộ lạc, trong mắt hiện lên toan tính, trầm giọng nói.

Nghe lời này thì Tiêu Dương cũng sững sờ, nhưng sau đó kịp lấy lại tinh thần, Đại Sơn Chủ có thể chỉ liên quan đến bộ lạc này thôi.

“Nếu các ngươi muốn tìm người có sống lâu nhất ở đây thì hẳn các ngươi phải đi ra sau ngọn núi kia, bên đó có một vị lão tiên sinh rất tiên phong đạo cốt, người trong bộ lạc ta sinh bệnh thì sẽ thường xuyên tìm hắn.”

Lúc này một vị lão nhân đi đến, tay chống quải trưởng nói một cách run rẩy.

Nhưng khi đề cập đến vị phía sau núi kia thì bộ dáng lại rất cung kính.

“Nhưng các ngươi cũng phải chú ý, trên núi có hung thú canh cửa, nếu như không có thành ý mà đến thì sẽ bị nó xé nát.” Lão nhân nhắc nhở bọn hắn.

Nghe lời này đám người Tiêu Dương, Cổ Vô Địch đều nghiêm túc nhìn về hướng ngọn núi lớn bị mây mù che phủ đằng xa kia.

Nơi đó hẳn là chỗ Đại Sơn Chủ ẩn cư.

Ngay lúc này tại Bạch Cốt đại vực.

Mênh mông vô biên, cương vực vô tận, nhìn khắp nơi chỉ thấy đất đai khô kiệt tĩnh mịch, trên đó còn có những khe nứt lớn đáng sợ.

Ở chỗ này có thể gặp được sương mù xám mênh mông cuồn cuộn, giống như tên gọi của nó.

Rất nhiều hài cốt trắng bệch ẩn trong lòng đất, ngay cả một vài ngọn núi lớn cũng được tạo thành từ bạch cốt.

Bạch cốt trắng ngần, không gian tịch mĩnh tràn đầy bụi trắng, phảng phất nơi đây đã chôn giấu biết bao nhiêu sinh mệnh.

Sinh linh nơi này tất cả đều sát khí trùng thiên, có sinh linh nơi khác dám bén mảng lại đây thì đều sẽ bị bọn hắn tập kích.

Trên thiên khung có hai thân ảnh đang rơi xuống nhanh chóng, chớp mắt đã vượt qua mấy mươi vạn dặm.

“Bạch Cốt đại vực thật sự rất hoang vắng, rất khác với các đại vực khác.”

Cố Trường Ca cùng A Đại hạ xuống một ngọn núi bạch cốt.

Cố Trường Ca nhìn xung quanh đầy hứng thú, hắn cảm giác được khí tức quy tắc nói đây khác với các đại vực khác rất nhiều.

Từ điểm này cũng có thể thấy được vị lão tổ Cốt Tộc kia có thực lực thâm khả bất trắc, thậm chí đã có thể ảnh hưởng đến quy tắc của phiến thiên địa này.

“Chủ thượng muốn tìm người mạnh nhất ở đây sao?” A Đại cung kính hỏi.

Cố Trường Ca híp mắt, nhìn vào sâu trong khí vụ ngập trời.

“Có lẽ không cần ta đi tìm.”

Hai người đi hướng chỗ sâu của Bạch Cốt đại vực, khí tức bọn hắn cũng rất khủng bố.

Cho nên dù ở đây cũng có một ít sinh linh sinh tồn ở Bạch Cốt đại vực này ở đây nhưng bọn hắn cũng không dám xuất đầu lộ diện, ngay cả nhục thân cùng thần hồn bọn hắn cũng đang run rẩy.

Đây mới thực sự là uy thế của chí cường giả, cho dù không làm gì mà chỉ đứng tại đó, bằng nhục thân thôi mà đã khiến sinh linh ở gần quỳ lạy.

“Đã lâu rồi không có người đặt chân vào lĩnh vực tộc ta.”

“Không chừng là cường giả của các đại vực còn lại, có lẽ muốn thỉnh cầu Cốt Tổ tộc ta xuất thủ.”

Tại trong núi bạch cốt được khí vụ màu xám bao quanh, liên tục có người trong Cốt Tộc hiện thân, khit bọn hắn cảm nhận được những ba động kinh khủng kia thì ai nấy đều vô cùng ngưng trọng.

Sau đó từng đạo mật thư đều được dùng phương thức đặc thù để truyền về chỗ sâu nhất trong tộc địa.

Tại một nơi khí tức vô cùng kinh khủng, nhưng thiên địa lại vô cùng u ám.

Một đôi mắt mở ra, trong đó không có bất kỳ tình cảm nào, cũng khiến cho uy áp nơi này bắt đầu bạo động, sinh linh xung quanh không chịu nổi mà quỳ phục xuống.

“Rốt cục đã tới rồi sao?”

Hắn thì thào, trong lời nói chất đầy sự tang thương cùng một tý giải thoát.

Sau đó sương mù nơi này cuồn cuộn, theo sau là quang hoa đáng sợ giống như tia chớp màu đen đánh ra, hỗn độn phân chia.

Từ trong đó một thân ảnh còng lưng đi đến, mang trên mình một bộ áo choàng xám, dưới hốc mắt có một ngọn lửa màu lam đang cháy liên tục.

Từ ngoại hình ta có thể thấy Cốt Tổ giống như một bộ khô lâu, trên dưới không có bất kỳ máu thịt nào.

Nhưng khung xương này lại ẩn chứa một khí tức vô cùng kinh khủng, như quang trạch lấp loé trên Hắc Ngọc, một loại đường vân chí cao nào đó hiện lên.

Hắn vung áo bào lên thì hư không trước mắt băng liệt, hình thành một thông đạo, cất bước đã xuất hiện trước mặt Cố Trường Ca.

“Lão hủ Cốt Tổ bái kiến công tử.”

Lão giả cung kính, khí tức trên thân bành trướng nhẹ.

Hết chương 1391.
Bạn cần đăng nhập để bình luận