Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1966: Ngày đại hôn (2)

Chương 1966: Ngày đại hôn (2)

Tất cả các tu sĩ ở đây bắt đầu nâng ly cạn chén, nâng cốc chúc mừng. Dù sao hôm nay cũng là ngày vui của Trường Sinh Cố gia và Vô Song tiên triều.

Nếu không có xung đột không cách nào hoá giải thì không ai lại muốn nảy sinh va chạm với Trường Sinh Cố gia trong lúc này.

Vì thế, ngay cả thế lực đạo thống Thiên Hoàng Sơn cũng đang lẳng lặng uống rượu và nói chuyện cùng với người chưởng khống đạo thống khác ở bên cạnh.

Các lão tổ của Cố gia đang đi lại xung quanh để mời rượu, có mấy tồn tại tràn ngập khí tức nội tình hiện thân ôn chuyện cũ với một vài lão hữu cực kỳ khiêm tốn.

Ví dụ như tồn tại nội tình của Luân Hồi đạo hồ đang nói chuyện với Thập bát tổ Cố Lãng của Cố gia, trên gương mặt tràn ngập tươi vui.

Mà thậm chí là ở khu vực ngoại đảo thuộc địa hạt mênh mông bát ngát của Trường Sinh Cố gia lại càng náo nhiệt hơn.

Tu sĩ sinh linh không có tư cách tiến vào trong điện cũng bắt đầu nâng ly nâng cốc nói chuyện với nhau. Thiên Cung đang lúc rộn ràng có vô số đạo lưu quang bay qua, thị nữ bưng các loại rượu và đồ nhắm qua lại khắp các nơi như mắc cửi.

Đương nhiên, các món ngon và rượu ở khu vực ngoại đảo cũng cực kỳ trân quý và vô giá, thế gian khó tìm.

Chỉ có bất hủ đạo thống chân chính mới có thể cam lòng bỏ qua, còn đối với tu sĩ bình thường, dù chỉ được ăn một miếng hay uống một ngụm thì cũng đã là tạo hoá cực lớn.

Cuối cùng, đại hôn oanh động toàn bộ thượng giới cũng bắt đầu. Cố Trường Ca đi theo các trưởng bối mời rượu ở khắp nơi.

“Cố Trường Ca, chúc mừng ngươi.”

Một thiếu nữ trong trẻo lạnh lùng như tiên đi tới, nàng linh hoạt kỳ ảo xuất trần, tiên khí phiêu đãng, nâng ly tiến đến gần Cố Trường Ca, tuy nhiên sâu dưới đáy mắt lại không có vẻ vui mừng.

Tuy rằng hôm nay là ngày đại hỷ của Cố Trường Ca và Nguyệt Minh Không, đáng lẽ nàng nên vui vẻ chúc phúc cho hai người, thế nhưng trong lòng lại không thể nào cao hứng nổi, có cảm giác nặng nề phiền muộn, tâm tình vô cùng kỳ lạ.

“Nha đầu ngươi cũng tới đây chúc mừng ta sao?” Cố Trường Ca cười dịu dàng xoa đầu Cố Tiên Nhi, tuy nhiên nàng trừng mắt, nhanh chóng tránh né hắn.

“Yêu Yêu chúc mừng sư tôn.”

Ở bên cạnh Cố Tiên Nhi là một nữ hài tinh xảo khả ái như búp bê, nước da trắng như tuyết. Nàng ngẩng gương mặt nhỏ nhắn nở nụ cười vui vẻ nói, nàng chính là Yêu Yêu.

Sau khi nghe sư tôn sắp thành thân, nàng liền thỉnh cầu Cố Tiên Nhi mang theo nàng đến đây,

Cố Trường Ca mỉm cười, ngồi xổm xuống véo gương mặt của nàng.

“Sư tôn cảm tạ Yêu Yêu.”

“Chúc mừng ngươi.”

Một nữ tử bạch y trắng như tuyết tuyệt mỹ động lòng người đi tới, ngũ quan tinh xảo như tranh vẽ, ba nghìn sợi tóc đen rối tung, xuất trần mà tuyệt thế, tựa như tuyết liên nở rộ trên đỉnh núi cực hàn, không hề nhiễm phải thế gian trần tục.

Giang Sở Sở mím môi, trên mặt nặn ra một nụ cười miễn cưỡng, tuy nhiên trong mắt cũng khó nén vẻ buồn bã ước ao.

Tuy rằng Cố Trường Ca có hứa hẹn rằng sau đó sẽ cưới nàng nhưng dẫu sao cũng không lớn như thế này được, với lại cũng không biết là khi nào.

Ngày đó… hẳn là trong tương lai không xa.

Mà Giang Sở Sở cũng rất hiểu chuyện, mặc dù trong lòng chua xót nhưng nét mặt cũng không để lộ chút dị thường nào, sợ chọc vào phiền phức không cần thiết cho Cố Trường Ca.

Cố Trường Ca thầm than một tiếng, đương nhiên nét tươi cười trên mặt chưa từng thay đổi, hắn nói tiếng cảm tạ.

Bọn người Cố Tiên Nhi và Giang Sở Sở cũng lần lượt rời đi sau khi mời rượu xong. Tiếp theo đó là một số cố nhân đi tới, bao gồm cả Khương Lạc Thần công chúa của Thái Hư thần tộc, thậm chí là Vận Mệnh đại tế ti Tiêu Nhược Âm lâu rồi chưa thấy cũng mang thần sắc bình tĩnh đi tới bên trong đại điện mời rượu Cố Trường Ca, nhìn qua không có gì dị thường cả.

Kỳ thật mối liên hệ giữa nàng và Cố Trường Ca có chút phức tạp, bởi vì Tạo Hóa Tiên Chu mà nàng đã từ tinh không xa xôi bên kia đi tới thế giới này, sau đó dần dần khôi phục ký ức của Vận Mệnh đại tế ti. Hơn nữa nàng còn từng giao thân cho Cố Trường Ca chỉ vì muốn tìm kiếm sự che chở của hắn.

Tiêu Nhược Âm cũng biết rõ thân phận thật sự của Cố Trường Ca, sau khi khôi phục ký ức hoàn toàn đã lập tức nhận ra thời kỳ tự kiềm chế này đã kéo đến rất nhiều nhân quả chi tuyến khác nhau, quả thực cứ như mê vụ đang quấn quanh trên người Cố Trường Ca.

Thân là Vận Mệnh Hư Vô Chi Thể cho nên nàng có cảm giác đặc biệt rõ ràng đối với loại đồ vật hư vô như nhân quả số mệnh này.

Trong mắt của rất nhiều tu sĩ, nhìn trộm thiên cơ sẽ gặp nhân quả phản phệ kinh khủng, động một tí là nguy hiểm đến sinh mạng, cho dù là người có tu vi thông thiên thì cũng sợ sẽ mắc phải đại đạo chi thương.

Nhưng Tiêu Nhược Âm lại không hề sợ những nhân quả này, bản thân nàng vốn đã siêu thoát ra ngoài số mệnh, nhân quả không thể chạm vào nàng.

Cho nên nàng muốn thử cảm giác lấy thân mạo hiểm, nỗ lực muốn nhìn thấu nhân quả, thậm chí là tương lai.

“Chúc mừng.”

Tuy nhiên hôm nay là ngày đại hôn của Cố Trường Ca, nàng sẽ không nói thêm gì khác mà sẽ chỉ chúc mừng hắn mà thôi.

Hết chương 1966.
Bạn cần đăng nhập để bình luận