Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2196: Có thể trốn sao?

Chương 2196: Có thể trốn sao?

Lúc tất cả khách khứa trong Nguyệt vương phủ bao gồm chúng Tiên Vương đang khiếp sợ, nơi tận cùng vũ trụ lại xuất hiện cảnh tượng đáng sợ thêm lần nữa.

Không biết từ đâu truyền đến tiếng ca dao cổ lão tang thương chứa đầy nỗi bi ai thê thảm.

Năm tôn pháp thân Tiên Vương đứng sừng sững ở đó, bọn hắn không làm quá nhiều động tác mà chỉ đứng thổi loại kèn nào đó ở đấy. Trong cõi minh minh có ca dao uyển chuyển vang lên du dương làm xiêu lòng người như khóc như than.

Tựa như có một nữ tử tuyệt thế đang thấp giọng thút thít ở đó, tố lên nỗi sầu bi cho kỷ nguyên đã bị chôn vùi vào thời kỳ cổ lão. Sâu trong thiên địa xuất hiện một đôi mắt, nó cực kỳ khủng bố, quả thực cứ như hai vầng thái dương máu sáng chói trên thiên khung nối liền xưa với nay.

Nó đang nhìn Nam Tiên vực ở xa, tuy không hiển lộ chân thân nhưng chỉ vỏn vẹn ánh mắt cũng đã khiến rất nhiều Chân Tiên rùng mình.

Chỉ từ ánh mắt thôi đã có thể suy ra đó là một loại sinh vật khổng lồ rất khủng bố, dường như toàn bộ vũ trụ cũng không thể chịu đựng được chân thân của nó.

"Đó là sinh vật gì?"

Chúng Tiên Vương bên trong Nguyệt vương phủ đều nảy sinh cảm giác kinh hãi, bọn hắn bị ánh mắt kia nhìn chăm chú, dường như tất thảy bí mật trên người đều bị nó nhìn thấu, không thể che giấu được gì nữa, ngay cả máu cũng đã đông lại.

Ầm!

Cũng chính vào khoảnh khắc đó, thanh thế khủng bố phát ra từ chỗ sâu trong Nguyệt vương phủ, tiên vụ lượn lờ khắp rừng Tiên Trúc.

Hàng tỷ tinh vực chung quanh đều theo đó mà rung động.

Gần như tất cả Tiên Vương đều nảy sinh cảm giác run sợ, sắc mặt kịch biến nhìn về hướng đó. Ngoại trừ Tiên Vương thì những sinh linh khác đều run cả hai chân, thân thể chực chờ sụp đổ, không chịu nổi dù chỉ là một tia khí tức tỏa ra.

"Đại nhân..."

Nguyệt vương sừng sững trên trời cao cũng biến sắc, sau đó vội cung kính hành lễ, Tiên vụ tản ra.

Tất cả mọi người thấy được ở chỗ sâu trong đạo đài có một thân ảnh quay lưng về phía mọi người, thoạt nhìn cực kỳ cao ráo rắn rỏi, bạch y trắng như tuyết, y phục bay bay.

"Đó là tồn tại Cấm Kỵ nào thế?"

Đám Cổ Huyền lão Tiên Vương, Ngao Địch Tiên Vương và Khô Âm Tiên Vương đều nhìn đăm đăm hướng đó, cuối cùng cũng nhìn thấy được diện mạo của hắn.

Nhưng khiến bọn hắn thấy vô cùng bất ngờ và không thể tin nổi là, nhìn thân ảnh thì người đó cực kỳ trẻ trung, không có ba đầu sáu tay dữ tợn hung ác như trong lời đồn.

"Là hắn..."

Ngao Linh bên cạnh Ngao Địch Tiên Vương còn nhìn hắn không chớp mắt, trong lòng không hề bình tĩnh. Lần đầu tiên nàng để lộ biểu cảm như thế, còn nắm chặt ống tay áo.

Cố Trường Ca đứng ở trên đạo đài nhìn chăm chú về phía đại quân cuồn cuộn ở Nam Tiên vực.

Hắn chỉ giơ một ngón tay lên, ngón tay óng ánh trong suốt như là bàn tay của thiên địa, nó tỏa ra tuyên cổ bảo quang cắt lìa cả vũ trụ, kêu phù một tiếng rồi bay về phía trước.

Tất cả Tiên Vương đều thấy lạnh toát, cảm giác hồn quang của chính mình cũng bị ngón tay đó hủy diệt.

Ầm ầm ầm!

Đằng trước bộc phát ra vô lượng quang, tưởng chừng như thiên địa cũng bị phá vỡ. Trước ngón tay đó, đại quân mênh mông bị tinh kỳ rách nát triệu hoán ra biến thành tro tàn tan biến trong gió, chưa chạm vào mà đã tung tóe. Sau đó đất về đất, bụi về bụi, cứ thế mà tiêu tán tại đây.

Quang cảnh này khiến tất cả sinh linh ở Nam Tiên vực đều rùng mình sợ hãi.

Với lực lượng vĩ đại đó, chỉ e hủy diệt Nam Tiên vực cũng chỉ là chuyện bằng một ngón tay thôi.

Lúc này đây thế hệ trẻ tuổi tới Nguyệt vương phủ cùng chúng Tiên Vương đều hoảng sợ, cuối cùng cũng hiểu tại sao tổ tông lại kinh sợ bất an như thế, thậm chí còn nghĩ cách chuyển đi, giữ lại một chút mồi lửa.

Dưới loại lực lượng diệt thế đó, bất kể là Chân Tiên hay là sinh linh bình thường thì chỉ là pháo hôi mà thôi, ngay cả một ngón tay cũng không chống đỡ được.

Cổ Huyền lão Tiên Vương còn kinh hãi thốt lên:

"Nghe đồn vị đại nhân đó từng giơ tay hủy diệt ba ngàn châu, bởi thế mà Tiên vực đã đứt đoạn. Giờ được chứng kiến, có lẽ đó không phải là lời đồn..."

Những Tiên Vương còn lại cũng kinh sợ trong lòng, cảm giác thậm chí mình còn không thể chịu đựng được một ngón tay của hắn, cho dù chống đỡ được e rằng cũng phải chịu đạo thương cực kỳ nặng.

Mà đó mới chỉ là một đòn không nghiêm túc của Cố Trường Ca.

Nếu như hắn thực sự muốn hủy diệt hết Tiên vực thì chỉ e không phải việc gì khó, dẫu cho hiện giờ hắn còn chưa khôi phục đến đỉnh phong.

"Trốn trốn tránh tránh cho ích lợi gì đâu? Ngươi cho rằng bản thân có thể trốn khỏi ta thật đấy à?”

Cố Trường Ca nhẹ nhàng ung dung lên tiếng, hắn không bước ra mà chỉ đứng trên đạo đài nhìn nơi tận cùng vũ trụ.

Thân ảnh của năm đạo Tiên Vương sừng sững ở đó, ánh mắt lạnh nhạt, đồng thời vung cán tinh kỳ rách nát kia ra triệu hoán anh linh trong thiên địa một lần nữa.

Dường như giữa cõi minh minh hư vô có tro tàn rải rác, những thân ảnh đã tiêu tán đó ngưng tụ lại lần nữa. Thân thể, tọa kỵ, binh khí hiện ra, tựa hồ bất tử bất diệt.

Tuy người thường thật sự không thể nào chống đỡ được đại quân mênh mông đó nhưng đối với Cố Trường Ca thì lại không có chút tác dụng nào, thậm chí còn không thể vọt tới trước mặt hắn.

Hắn lại vung ống tay áo lên, đạo âm đáng sợ vang lên trong thiên địa như thể có một tôn nhân tiên cổ lão ngồi xếp bằng ở đó, tụng niệm cổ kinh luân hồi cho chúng sinh.

Tất cả đại quân xung phong liều chết đến đây đều bị đạo âm đó quét sạch, nhanh chóng hóa thành tro bụi, quả thực giống như bị độ hóa vậy.

Hết chương 2196.
Bạn cần đăng nhập để bình luận