Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 667: Chiếc bình nhỏ thần bí

Chương 667: Chiếc bình nhỏ thần bí

"Nhưng mà ca ca, ta kỳ thật không muốn tu hành, ánh mắt của những trưởng lão kia nhìn ta, khiến ta rất sợ hãi, ta cảm giác bọn hắn nhìn ta không phải nhìn một con người, mà giống như là một vật phẩm.”

Thanh Tiểu Y nghe vậy, có chút bất an lo lắng nói, " Với ta mà nói ta chỉ muốn để ca ca và ta cùng sống hạnh phúc, không phải chịu đói, không bị người khi dễ, sau đó tìm tu sĩ năm đó giết hại gia gia, báo thù cho gia gia.”

"Giới tu hành quá tàn khốc, ta thật sự sợ hãi "

"Lo lắng của Tiểu Y ta cũng biết, đều do ca ca quá vô dụng, ca ca không thể bảo vệ ngươi, cho ngươi sống vui vẻ không âu lo.”

Thanh Phong áy náy nói.

"Ca ca ngươi đừng nói như vậy. Kỳ thật ta cảm thấy ngày đó ở trước sơn môn, nếu như trưởng lão không hiện thân, chúng ta có phải hay không có thể đi theo Trường Ca thiếu chủ rồi? Trường Ca thiếu chủ tốt như vậy, lúc ấy ta cảm giác chỉ có ánh mắt của hắn nhìn chúng ta mới bình thường, cũng không giống những người khác, giống như là nhìn xem hai con khỉ vậy.”

Thanh Tiểu Y nói đến đây, thanh âm hạ thấp xuống, tựa hồ có chút thẹn thùng.

Thiếu nữ đang tuổi mười ba mười bốn.

Tình cảnh ngày hôm đó chỉ có duy nhất một người đứng ra giải vây cho bọn họ.

Hơn nữa đó là nam tử cao cao tại thượng, không nhiễm khói lửa nhân gian, không cùng một thế giới với hai người.

Điều này khiến Thanh Tiểu Y luôn cảm thấy giống như lạc vào mộng ảo nào đó.

Khoảng thời gian này trong thức hải của Thanh Tiểu Y không ngừng tái hiện lại tình cảnh lúc ấy.

Nếu như không có trưởng lão xuất hiện, không chừng nàng và ca ca bây giờ đã là đồng tử của Trường Ca thiếu chủ.

Dựa vào thân phận của Trường Ca thiếu chủ, tuyệt đối không ai dám ức hiếp bọn hắn.

Như thế có lẽ cũng rất tốt.

" Trường Ca thiếu chủ đúng là không giống người khác, nhưng Tiểu Y muội cũng không nên suy nghĩ lung tung, chuyện khi đó đối với Trường Ca thiếu chủ mà nói, cũng chỉ là việc một câu nói, muội đừng tưởng rằng người ta đối với ngươi như vậy. Muội phải nhớ kỹ, dù bây giờ trở thành đệ tử của Chân Tiên thư viện, thân phận của chúng ta so với hắn cũng kém xa vạn dặm.”

"Nhân vật như hắn không chừng ngay cả tên của chúng ta cũng không nhớ kỹ đâu."

Thấy dáng vẻ đó của muội muội, lúc này Thanh Phong làm sao không hiểu chứ, không khỏi cười khổ một tiếng khuyên nàng.

"Ai da, ca ca chớ nói lung tung, ta mới không có suy nghĩ lung tung, ta chỉ là nghĩ về sau có cơ hội, phải báo đáp ân tình của Trường Ca thiếu chủ. Huynh đang nói bậy bạ gì thế...”

Thanh Tiểu Y nhanh chóng khoát tay phủ nhận, trên khuôn mặt trắng noãn không khỏi nhiễm lên vệt đỏ ửng, có chút bối rối khi bị nói trúng tâm sự.

Hơn nữa, bây giờ nàng được các lão quái vật thu làm đệ tử,về sau nói không chừng còn có thể gặp lại Trường Ca thiếu chủ

"Ai... "

Sau đó, Thanh Phong thở dài một tiếng, lắc đầu rời khỏi nơi này.

Hắn và Thanh Tiểu Y có phủ đệ khác nhau, trở lại gian phòng của mình, sau khi xác định bốn phía không có ai.

Thanh Phong lúc này mới từ trong ngực của hắn, cẩn thận từng li từng tí lấy ra một cái bình nhỏ.

Đây là một cái bình rất là xưa cũ, lớn chừng bàn tay, không có bất kỳ đường vân nào, bình thường không có gì lạ cả.

Nhưng lão ăn mày từng thu dưỡng bọn hắn cũng bởi vì chiếc bình này mà bị tu sĩ giết chết.

Mà hai huynh muội bọn hắn, bởi lúc không có ở đấy nên mới trốn được một kiếp.

Sau đó, hắn dựa vào manh mối lão ăn mày để lại, ở trong miếu hoang nơi bọn hắn thường sinh hoạt , tìm được cái bình này.

Đây là di vật của lão ăn mày.

Thanh Phong đương nhiên cẩn thận thu lại, cũng không biết cái bình này có tác dụng gì.

Nhưng mãi đến lúc này hắn nếm thử tu luyện, mới phát hiện cái bình này đang hấp thu linh khí của hắn.

Sau đó trả lại cho hắn một loại khí tức càng tinh khiết, càng huyền diệu hơn.

Loại khí tức đó rất nồng đậm, một luồng lại một luồng, đè nén đến nỗi hư không đều muốn đổ sụp.

Thanh Phong mặc dù kém kiến thức, nhưng cũng biết loại khí tức kia có thể là Hỗn Độn khí trong tin đồn, một luồng liền có thể khiến một tòa núi lớn sụp đổ.

Hỗn Độn khí đang tu dưỡng huyết mạch, xương cốt, phế phủ của hắn.

Trên người mang bảo vật như này, Thanh Phong đương nhiên cẩn thận từng li từng tí, sợ người khác biết được.

Ở loại địa phương đông đảo cường giả như Chân Tiên thư viện, dù chỉ hơi không cẩn thận thì cũng bị phát hiện.

Vì vậy ngay cả Thanh Tiểu Y, hắn cũng không nói việc này với nàng.

"Tham kiến Trường Ca thiếu chủ!"

Cùng lúc đó, trước cổng của Chân Tiên thư viện thân ảnh Cố Trường Ca xuất hiện ở đây.

Những ngày này, Chân Tiên thư viện càng náo nhiệt hơn, cơ hồ thiên kiêu ở khắp nơi đều chạy tới đây.

Tuổi trẻ chí tôn đương thời, cổ đại quái thai, đều tập hợp đến, khí thế hào hùng kinh người, khí huyết ngập trời.

Lão giả phụ trách kiểm tra linh cốt ở sơn môn lại nhiều thêm vài người.

Giờ phút này trông thấy Cố Trường Ca, bạch y lão giả tên là Vương Trọng Vĩnh thần sắc lập tức vui mừng, tiến lên nghênh đón.

"Không biết Trường Ca thiếu chủ tới đây cần làm chuyện gì sao?"

Hắn dò hỏi.

Cố Trường Ca đến khiến nơi đây oanh động không nhỏ, dường như tất cả tuổi trẻ thiên kiêu đều nhìn lại, vô cùng giật mình.

Rất nhiều người còn là lần đầu tiên nhìn thấy Cố Trường Ca, trong ánh mắt mang theo đủ loại thần sắc sùng kính, hiếu kì.

Nhưng mà trên người Cố Trường Ca có một tầng mê vụ lượn lờ, khiến người khác khó mà thấy rõ, giống như là sừng sững ở một cái thế giới khác.

Trời cao đất xa, hết thảy trống trải, càng lộ ra vẻ siêu phàm thoát tục.

Rất nhiều thiếu nữ, trong con ngươi đều hiện lên sự ngưỡng mộ.

Hết chương 667.
Bạn cần đăng nhập để bình luận