Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 629: Tự mình đa tình

Chương 629: Tự mình đa tình

Ông! !

Bỗng nhiên, giữa trời đất, một đạo kiếm khí đột nhiên vang lên, mang theo ánh sáng giống như là phá vỡ hết thảy vạn vật, xẹt qua bầu trời, tách giữa lớp sương mù màu xám, trực tiếp rơi xuống!

Sát khí lên đến ngút trời!

Phốc một tiếng!

Nương theo một tiếng hét thảm thiết, cự chưởng màu xám đáng sợ bị đứt đoạn, ngay sau đó vỡ nát giữa hư không.

Sau đó, thanh kiếm này không ngừng lao đến, tựa như một thanh tiên kiếm được đúc ra từ đồng giữa vũ trụ, độ sắc bén của nó có thể phá huỷ càn khôn.

Thanh kiếm chém ra một đường thẳng tắp vào bên trong thiên uyên đáng sợ kia!

Vô số Tuyệt Âm sinh linh ngay cả kêu thảm cũng không kịp, tan nát dưới ánh sáng của thanh kiếm, vỡ vụn thành tro tàn!

" "

Lúc này, Vương Tử Câm khiếp sợ nhìn về phía phương hướng lao tới của kiếm quang.

Giữa không trung, một nam tử nhướng mày, lãnh đạm đi tới, phất tay áo lên, một luồng kiếm quang vụt tắt trong tay.

"Cố Trường Ca, sao ngươi lại tới đây?"

Vừa kịp phản ứng, Vương Tử Câm vô cùng giật mình hỏi.

Nàng tuyệt đối không nghĩ tới, Cố Trường Ca cuối cùng vậy mà lại xuất hiện ở nơi này, trong thời điểm then chốt còn xuất thủ cứu Giang Sở Sở.

Hơn nữa một chiêu này của hắn làm sao lại đáng sợ như thế?

Phải chăng đã đạt đến cấp độ Chí Thánh rồi?

Đây chính là thực lực thật sư của Cố Trường Ca sao? Hắn quả nhiên ẩn tàng quá sâu!

"Tử Câm Thánh nữ."

Cố Trường Ca nhìn về phía nàng, gật đầu, sau đó lông mày không khỏi nhíu một cái.

Hắn cũng không giải thích nguyên nhân vì sao tới đây.

Nhưng Vương Tử Câm cũng đoán được, chắc hẳn cũng là vì Tuyệt Âm chi địa.

À mà cũng không đúng, cũng có thể là vì Giang Sở Sở?

Bất quá, Cố Trường Ca cũng không để nàng suy nghĩ lung tung, tùy ý nói: "Tuyệt Âm chi địa xuất thế, tóm lại là muốn đến xem thử, không chừng có thể làm được điều gì đó."

Hắn kỳ thật cũng đã tới được một lúc.

Chẳng qua là hắn không nghĩ tới, Giang Sở Sở vậy mà lại tìm đến cái chết như thế. Nên vừa nãy mới không nhịn được liền xuất thủ.

Mặc dù nói hắn không quan tâm đến sống chết của nàng, nhưng nói là một chuyện, hành động lại là chuyện khác.

Cố Trường Ca không có ý định thật sự bỏ mặc nàng, dù sao Giang Sở Sở và hắn cũng từng có quan hệ.

Đối với người từng có quan hệ với hắn, lại không có uy hiếp gì đến hắn, hắn cũng không thể thấy chết mà không cứu.

Thế nhưng nghe hắn nói như vậy, Vương Tử Câm lại không tin.

Dù sao một nơi như thế này, trừ phi đầu óc có vấn đề, làm gì lại có ai đến?

Người vô tình như Cố Trường Ca thì lại càng không muốn đến.

Nhưng mà hắn lại tới.

Rất có thể là vì Giang Sở Sở, giữa hai người, khả năng cao đã phát sinh việc gì đó mà không muốn người khác biết.

Về phần vì mình? Nàng vẫn có chút tự biết rõ.

Cho dù có ý cũng không lay động nổi.

"Cố Trường Ca."

Lúc này, Giang Sở Sở cũng đã kịp phản ứng, chú ý tới nam tử trẻ tuổi đang tiến tới, không phải là Cố Trường Ca thì là ai nữa?

Vào thời khắc mấu chốt, lại là hắn cứu mình.

Điều này khiến cho Giang Sở Sở có chút sững sờ.

Nhưng rất nhanh, trong đôi mắt của nàng hiện lên hàn ý và băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca: "Ngươi không phải nói sinh tử của ta không liên quan gì đến ngươi sao? Vì sao ngươi lại cứu ta?"

"Ta không cần ngươi tới cứu."

Bất quá, Cố Trường Ca tựa hồ là không có chú ý tới nàng, ánh mắt sâu thẳm, nhìn lên thăm dò vực sâu đáng sợ trên bầu trời.

Trong đó vẫn có lượng lớn Tuyệt Âm sinh linh tuôn ra.

Nếu như hắn đoán không sai, trong đó đang kết nối với Tuyệt Âm Thiên chân chính!

Mà nghe được những lời này của Giang Sở Sở, Vương Tử Câm lập tức lộ ra dáng vẻ đắc ý.

Giữa hai người quả nhiên là có chuyện, bằng không Giang Sở Sở sẽ không thể nói những lời như vậy.

Phải chăng là Cố Trường Ca đã từ chối nàng?

"Cố Trường Ca."

Nhìn Cố Trường Ca hoàn toàn không để ý tới mình.

Giang Sở Sở lần nữa hô lớn một câu, thần sắc rất là băng lãnh, gần như nghiến răng nghiến lợi.

Cố Trường Ca lúc này, mới dừng ánh mắt ở trên người nàng.

Thần sắc bình thản, nhàn nhạt lên tiếng.

"Ngươi muốn chết, cũng đừng chết ở trước mặt ta."

"Như thế rất chướng mắt."

Khi nghe được những lời này của Cố Trường Ca, đừng nói là Giang Sở Sở, ngay cả Vương Tử Câm cũng không khỏi ngây người.

"Ngươi…"

Giang Sở Sở trừng mắt nhìn Cố Trường Ca đến nỗi đồng tử không thể mở to được hơn nữa, dáng vẻ như thể không biết phải phản ứng ra sao.

Nhưng thần sắc của Cố Trường Ca lại vẫn như cũ, bình thản như nước, không chút gợn sóng.

Bất kỳ ai cũng đều cảm thấy hắn là kẻ lòng dạ sắt đá lạnh lùng.

"Ta làm sao? Có cần ta phải nói lại lần nữa không?"

Hắn nhìn vào Giang Sở Sở, ngữ khí không nhanh không chậm, nói lại một lần nữa: "Muốn chết, ngươi cũng đừng chết ở trước mặt ta. Hẳn là ngươi thực sự cho rằng ta tới đây là để cứu ngươi sao? Thật là nực cười.

Đến lúc nào rồi mà còn ảo tưởng cơ chứ? Có cần ta nhắc lại thêm một lần nữa không? Giang Sở Sở ngươi vẫn chưa sửa được cái tính tự cho mình là đúng ư. Đừng nói là ngươi cho rằng nếu ngươi chết thì sẽ khiến ta đau lòng nha?”

Ánh mắt của hắn mang theo vài phần đùa cợt nhàn nhạt, giọng điệu càng không chút khách khí nào.

Cố Trường Ca suýt chút nữa chỉ thẳng mặt Giang Sở Sở và nói nàng là tự mình đa tình.

Hết chương 629.
Bạn cần đăng nhập để bình luận