Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 970: Để ta nuôi đi

Chương 970: Để ta nuôi đi

"Đây đúng là Vọng Nguyệt Tiên thú rồi! Nhưng nếu so sánh với dòng dõi Vọng Nguyệt Tiên thú trong truyền thuyết thì hình như tiên thiên của nó có chút không đủ, chắc là mẫu thân đã sinh nó ra trong tình huống gian nan, hơn nữa hình như là vì bổ túc cho tiên thiên không đủ, mẫu thân đã để lại thọ nguyên còn lại của mình cho nó."

Một vị tộc lão khẽ lắc đầu, mắt sáng như đuốc, mơ hồ đoán được xảy ra chuyện gì trên người Tiểu Vọng Nguyệt, giọng điệu có chút tiếc hận.

Mà Tiểu Vọng Nguyệt dường như nghe hiểu lời nói của mọi người.

Lúc này ánh mắt của nó trở nên ảm đạm, cúi đầu lẳng lặng nằm dưới đáy hồ trong đạo đài.

"Nếu tiên thiên không đủ, vậy sau này bổ sung lại là được. Hơn nữa Vọng Nguyệt tộc truyền thừa đã lạc ấn trong thần hồn ngay lúc mới sinh ra, nếu nó có thể sống đến bây giờ tức là đã cho thấy cuối cùng nó vẫn chiến thắng vận mệnh…."

Một vị tộc lão nêu lên cái nhìn của mình.

"Nói nhiều như vậy, tóm lại cái tên này rất dễ nuôi đúng không?"

Lúc này, thấy mọi người nghị luận sôi nổi, đang cãi lộn về lai lịch của Tiểu Vọng Nguyệt, Cố Trường Ca đành phải khoát tay áo một cái, ngắt lời hỏi.

"Đúng là rất dễ nuôi, hơn nữa bởi vì bản thân Vọng Nguyệt là Tiên thú nên chỉ cần thôn phê các loại linh khí của thiên địa là có thể sống sót."

Một vị tộc lão gật đầu nói.

"Đã như vậy thì tìm một tinh vực, nuôi thả nó ở trong đó là tốt rồi, với năng lực của nó, chắc là cũng sẽ không chết đói."

Cố Trường Ca lạnh nhạt nói.

"Ngươi không có ý định tự mình nuôi nó sao?"

Nghe nói như thế, một vị tộc lão không nhịn được, hoảng hốt hỏi.

Thứ này chính là do một tay Cố Trường Ca mang về, hơn nữa còn là dòng dõi Vọng Nguyệt rất trân quý, nếu không thì bọn hắn cũng sẽ không tụ họp cùng nhau vây lại đây như thế.

"Nếu dễ nuôi thì nuôi như thế nào cũng giống như nhau."

"Ta cũng không có nhiều thời gian nuôi dưỡng nó ở bên người."

Cố Trường Ca lắc đầu nói, nếu như không phải bởi vì nguyên do này thì tại sao hắn lại muốn mang dòng dõi của Vọng Nguyệt về tộc nuôi.

Còn không phải ngại phiền phức à?

Một đám tộc lão nghe nói như thế cũng có chút yên lặng.

Dòng dõi Vọng Nguyệt là do Cố Trường Ca nuôi, muốn nuôi như thế nào cũng đều là chuyện của hắn, bọn họ cũng không thể nào quản nhiều được.

Hơn nữa bản thân của dòng dõi Vọng Nguyệt đã là Tiên thú, mặc dù còn chưa trưởng thành, nhưng thực lực bản thân đã vượt xa so với các hung thú còn lại.

Cho dù là nuôi thả thì nó cũng có thể sinh sống cực kỳ tốt.

Cương vực của Cố gia rộng lớn vô biên, tinh vực màu mỡ càng nhiều vô số kể.

Trừ phi những tu sĩ kia gan to bằng trời, không sợ tru di tam tộc, bằng không thì có ai dám đến đây cướp dòng dõi Vọng Nguyệt?

Mà Tiểu Vọng Nguyệt rõ ràng nghe hiểu được ý tứ nói lời này của Cố Trường Ca, đôi mắt lớn trong suốt bộc lộ sự ủy khuất, oan ức.

Nhưng dường như có chút e ngại đối với hắn nên nó không dám biểu lộ cái gì, đành phải nằm ở nơi đó, yên lặng chấp nhận.

Nó rõ ràng nhớ rất kỹ, lúc ở Chưởng Thiên điện, Cố Trường Ca không phải nói như thế.

Lúc đó, hắn luôn miệng nói để nó ăn sạch mười vạn tinh vực cũng không vấn đề gì, bây giờ đến cả ý nguyện nuôi nó cũng không muốn?

Quả nhiên nam nhân đẹp trai đều không thể nào tin được.

"Thế nào? Đồ vật nhỏ, chẳng lẽ ngươi còn không nguyện ý?"

Chú ý tới cảm xúc của Tiểu Vọng Nguyệt biến hóa, Cố Trường Ca không khỏi hứng thú rất hỏi.

Dễ dàng nhận thấy Tiểu Vọng Nguyệt không hề nghĩ tới việc Cố Trường Ca sẽ hỏi bản thân nó, trong nháy mắt giống như bị kinh sợ một hồi, vội vàng lui ra sau Đạo Đài Trì.

Hiện ra rất nhỏ yếu, đáng thương, lại bất lực, trong đôi mắt thật to, toát ra sự e ngại đối với hắn.

"Cái này… "

Một đám tộc lão nhìn một màn này, thật sự không biết nói gì nữa.

Dòng dõi Vọng Nguyệt không có phản ứng gì đối với lời nói của bọn hắn, nhưng hết lần này tới lần khác đối với Cố Trường Ca lại vô cùng e ngại.

Chẳng lẽ trước đó nó đã từng trải qua chuyện gì?

Cố Trường Ca nhịn cười không được hơi, "Ngươi đi theo ta thì sẽ được ăn ngon uống say, một tinh vực đằng đẵng kia đều để cho ngươi ăn, ngươi còn lo không đủ sao? Chẳng lẽ ngươi đúng thật là muốn ở cùng với tên phế vật kia?"

Nghe nói như thế, Tiểu Vọng Nguyệt vội vàng lắc đầu, hai mắt mở thật to nhìn qua hắn.

Tuy Cố Trường Ca trông rất đáng sợ, nhưng đi theo hắn thì chí ít sẽ không bị đói.

Nếu đi theo cái tên phàm nhân đã gặp mặt ở trong Chưởng Thiên điện trước đó, nó sợ là sẽ phải chết đói.

"Vậy ngươi còn không nguyện ý cái gì nữa? Có muốn đi theo ta không?" Cố Trường Ca cười hỏi.

Tiểu Vọng Nguyệt chần chờ nhìn qua hắn, cuối cùng gật đầu.

Biết rõ Cố Trường Ca rất nguy hiểm, nhưng trực giác nói cho nó biết, đi theo cái tên nam nhân này chắc chắn là không chịu thua thiệt gì.

"Vậy ngươi cho rằng ta sẽ cho một tên vướng víu đi theo ta à?" Cố Trường Ca cực kỳ hứng thú hỏi ngược lại.

Nghe nói như thế, Tiểu Vọng Nguyệt ủ rũ có chút mất mát, cuối đầu xuống thấp, trong miệng ùng ụt phun ra bọt khí.

"Ngươi không muốn nuôi thì để ta nuôi giúp ngươi."

Thế nhưng đúng vào lúc này, trong cung điện lại phát ra một âm thanh thanh lãnh, ngay sau đó có một bóng người xuất hiện.

Khuôn mặt mơ hồ và mông lung, dáng người cao gầy, tóc đen bay múa, có khí phách siêu phàm và khí chất độc nhất vô song.

Chính là Cố Thanh Y.

Dễ thấy được, có rất nhiều tộc lão đều không ngờ Cố Thanh Y sẽ xuất hiện ở đây, có chút giật mình, thái độ đối với nàng, rõ ràng không giống với Cố Trường Ca.

Mặc dù Cố Trường Ca là thiếu chủ, nhưng cuối cùng chỉ là hậu bối.

Mà so về vai vế với nhau thì Cố Thanh Y rõ ràng lớn hơn bọn họ rất nhiều, hơn nữa tu vi cũng cực kỳ thâm sâu khó lường. Có lời đồn nghe nói nàng có thể sánh ngang với phụ thân của Cố Trường Ca, bây giờ cũng chính là gia chủ Cố gia Cố Lâm Thiên, ngày trước còn một bước nữa là thành Đạo.

Đương nhiên, tu vi của Cố Thanh Y bây giờ như thế nào, một đám tộc lão cũng không biết.

Thậm chí đây có phải là chân thân thật sự của nàng hay không thì bọn hắn cũng không rõ.

Cố Thanh Y vừa hiện thân, ánh mắt đã rơi về phía trên người của Tiểu Vọng Nguyệt trong Tiên Ngọc đạo đài, dường như có chút phức tạp.

Nhưng vẻ mặt cũng chỉ lóe lên rồi lập tức biến mất đi, rất nhanh đã khôi phục lại trạng thái bình tĩnh không chút gợn sóng.

Hết chương 970.
Bạn cần đăng nhập để bình luận