Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 910: Dự định tiền trảm hậu tấu đổ hết xuống sông xuống biển

Chương 910: Dự định tiền trảm hậu tấu đổ hết xuống sông xuống biển

"Ta và hắn chênh lệch lớn tới như vậy sao? Chẳng phải trước kia tiền bối nói rằng Vạn Hóa Ma Công rất lợi hại sao?"

Giang Thần không khỏi chau mày hỏi.

Thấy Giang Thần lộ ra vẻ không tin, hắc bào lão giả cười cợt không chút che giấu, "Ngươi biết cái gì là Trường Sinh thế gia không? Đây là thực lực cường đại nhất Thượng Giới. Mà với thực lực của vị Cố gia thiếu chủ kia, chỉ sợ mấy năm nữa sẽ tiếp nhận vị trí Trường Sinh Cố gia gia chủ, lúc đó phỏng chừng toàn bộ Thượng Giới sẽ không còn ai dám ngỗ nghịch hắn nữa, có hiểu chưa?"

"Đây chính là cừu nhân mà ngươi phải đối mặt."

Nghe nói như thế, Tạo Hóa Tiên Chu khí linh trong thức hải của Giang Thần cũng trầm mặc, nó biết những lời của hắc bào lão giả không phải giả dối.

Lấy năng lực hiện tại của Giang Thần, căn bản không có khả năng báo thù.

Chỉ một câu ‘Thượng Giới không có ai dám ngỗ nghịch với hắn’ khiến cho Giang Thần cảm nhận được sự tuyệt vọng và bất lực cực hạn.

Vì sao hắn vừa mới tới thế giới này đã đắc tội một người cường đại như vậy chứ?

"Nhưng tiền bối, ngươi có từng nghe câu này chưa, đừng khinh thiếu niên nghèo?"

Giang Thần nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn vẫn rất cố chấp.

Hắn biết tính cách của hắc bào lão giả chính là như thế, mặc dù lời nói khó nghe nhưng cũng vì tốt cho hắn, đối phương muốn hắn hiểu rõ sự chênh lệch giữa bản thân và tên Cố Trường Ca kia.

Nhưng Giang Thần tin tưởng vững chắc một đạo lý, sơn cùng thủy phục nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn.(*)

(*):Những việc tưởng đâu đã hết hi vọng rồi, nào ngờ lại mở ra được hướng giải quyết mới còn tốt hơn là cơ hội cũ nữa.

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, phong thủy luân chuyển.

Hắn có Tạo Hóa Tiên Chu, làm sao có thể cam tâm cho được?

"Ha ha, vậy thì hi vọng ngươi có thể cho lão phu một sự bất ngờ." Khóe môi của hắc bào lão giả cong lên một nụ cười, trên mặt vẫn lộ ra sự đùa cợt khinh thường.

"Giang Thần, ngươi đừng nhụt chí chỉ vì lời nói của lão gia hỏa này. Chỉ cần đến lúc đó hai ta đúc ra Tạo Hóa Tiên Chu lần nữa, khống chế được lực lượng, như vậy họ Cố kia làm sao có thể là đối thủ của ngươi được!"

Tạo Hóa Tiên Chu khí linh khuyên nhủ.

"Ta không có nhụt chí."

Nghe vậy, vẻ mặt của Giang Thần tỉnh táo dị thường, trong ánh mắt tràn ngập tự tin, tràn ngập nhiệt huyết tuổi trẻ.

Tạo Hóa Tiên Chu là bí mật lớn nhất của hắn, cũng là sự tự tin lớn nhất của hắn.

Rất nhanh, hắn đã rời khỏi khu vực này với hắc bào lão giả, bóng hình đi về phía trước, Chu Tước cổ quốc sau lưng cũng càng ngày càng xa.

"Chờ ta, Nhược Âm, ta nhất định sẽ tới cứu ngươi!"

…..

"Xong rồi xong rồi, Tử Phủ đại quân đã buông xuống, muốn giao chiến với Cố Trường Ca tại đây! Hạo nhi, ngươi nói xem rốt cuộc phụ hoàng phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta thật sự trơ mắt nhìn Chu Tước cổ quốc bị hủy diệt?"

Trong hoàng cung, Chu Tước quốc chủ ngồi liệt trên mặt đất, âm thanh run rẩy, tràn ngập sợ hãi.

Hôm nay, thám tử đến báo cáo, khoảng cách trăm vạn dặm bên ngoài Chu Tước cổ quốc, hư không mở rộng, Tử Phủ tu sĩ mênh mông cuồn cuộn chạy đến, uy thế ngập trời.

Dáng vẻ này hẳn là tính toán muốn giao chiến với Cố Trường Ca ở ngay tại đây.

"Ta đã biết, phụ hoàng! Hiện tại, ta đi tìm Uyển nhi, bảo nàng giúp ta đi tìm Cố Trường Ca cầu tình, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy thôi."

Sở Hạo cắn răng nói, lúc này, thần sắc của hắn rất khó coi.

Mặc dù Đường Uyển giận dỗi cho nên không chịu gặp hắn, nhưng bây giờ thì đây chính là biện pháp duy nhất.

Hiện tại nếu còn không chịu khởi hành, đợi đến khi Tử Phủ đại quân giao chiến với Cố Trường Ca, toàn bộ Chu Tước cổ quốc chắc chắn sẽ bị hủy diệt.

Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn tìm kiếm nơi Tử Dương Thiên Quân bị giam giữ, nhưng Cố Trường Ca thật sự ẩn giấu quá sâu.

Hắn tìm khắp các địa lao cũng chưa phát hiện được nơi nào giam giữ Tử Dương Thiên Quân.

Thậm chí Sở Hạo còn hoài nghi, thật ra Tử Dương Thiên Quân đang ở trên một trong các cổ chiến thuyền trên không trung kia.

Cứ như vậy, dự định tiền trảm hậu tấu của hắn trước đó hoàn toàn đã đổ xuống sông xuống biển.

"Làm khổ ngươi rồi…."

Nghe vậy, khuôn mặt của Chu Tước quốc chủ trở nên trắng bệch, tuyệt vọng tột độ.

Hắn thật sự không muốn để cho Chu Tước cổ quốc hủy diệt trên tay của mình. Hiện tại việc hắn hối hận nhất vẫn là vì sao lúc ấy để Sở Hạo lưu lại, sau khi giải quyết tai họa Tuyệt Âm thì để hắn trở lại tông môn mới đúng.

Như vậy thì Sở Hạo cũng sẽ không đắc tội Cố Trường Ca vì tên sư đệ kia.

"Phụ hoàng không cần như thế! Bây giờ ta lập tức đi tìm Uyển nhi."

"Sư thúc, làm phiền ngươi bảo vệ phụ hoàng ta."

Sở Hạo dứt lời, nhanh chóng xoay người đi về phía phủ đệ của Đường Uyển.

Ánh mắt của Bạch Dương lóe lên một tia phức tạp, hắn gật đầu, việc đã tới nước này rồi, việc duy nhất mà hắn có thể làm là đến lúc đó mang theo Sở Hạo và Chu Tước quốc chủ rời đi khỏi nơi đây.

Cùng lúc đó , trong một tòa phủ đệ huy hoàng.

Đường Uyển còn chưa biết, Sở Hạo đang định đến đây tìm nàng, để nàng đi thỉnh cầu Cố Trường Ca buông tha cho Chu Tước cổ quốc.

“Khoảng thời gian này, làm sao gia tộc lại bị tổn thất nhiều như vậy?”

“Đây không phải là phạm tội ngu ngốc sao?”

Đường Uyển ngồi ngay ngắn trước bàn đá, nhíu mày, đang nhìn tin tức Đường gia bên kia truyền tới.

Cả người nàng mặc áo lụa thuần trắng, dáng người nổi bật, lông mày màu xanh đen, răng trắng như ngọc, lộ ra khí chất dịu dàng, nhã nhặn.

Hết chương 910.
Bạn cần đăng nhập để bình luận