Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1545: Tìm kiếm cơ duyên

Chương 1545: Tìm kiếm cơ duyên

“Rốt cuộc là An tộc và Chiến Tiên phủ đã phát hiện được bí mật gì của Cố Trường Ca mà phải nhận lấy kết cục như vậy?”

Rất nhanh sau đó, thân ảnh Tiêu Nhược Âm lại biến mất trong hư không, vô cùng mờ mịt và khó tìm.

“Cuối cùng thì trận sương mù này cũng tan đi, mau nhìn xem có người nào mất tích không…”

Ở một bên khác, đám người Cơ gia đang tập trung tại một chỗ, ngẩng đầu nhìn sương mù màu xám trên bầu trời đang dần tan biến, thở phào một hơi.

Mấy vị lão tổ và gia chủ của Cơ gia là Cơ Hạo lập tức phân phó thuộc hạ kiểm tra tổn thất.

Mặc dù trận sương mù quỷ dị này không hề kéo dài nhưng vẫn khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, sau lưng run rẩy.

“Hồi bẩm gia chủ, chúng ta tổn thất gần một phần ba tộc nhân, có lẽ đã bị đám sương mù vừa rồi cắn nuốt.”

Ngay sau đó, một tộc nhân Cơ gia trở về, bẩm báo với vẻ đau buồn.

Nghe nói như vậy, đám người Cơ gia yên lặng một lúc, ngay cả Cơ Nghiêu Tinh và Cơ Sơ Nguyệt cũng trở nên âm trầm, chỉ mới gặp phải loại sương mù quỷ dị này mà đã tổn thất nhiều người như vậy.

Nếu tiến vào chỗ sâu trong Côn Sơn, e là tất cả bọn hắn đều sẽ chết.

“Rốt cuộc là Cố Trường ca hắn muốn làm gì? Vừa muốn nghĩ cách cứu viện tiên tổ của Cơ gia lại vừa muốn tạo ra trận sương mù xám cắn nuốt nhiều người như vậy.”

Khắp người Giang Thần phát lạnh, luôn cảm giác như có một tấm lưới vô hình rất lớn đang dần thu hẹp lại.

Mà tất cả bọn hắn cũng đang bước từng bước tới gần tấm lưới lớn đó, thân hãm sâu vào tù ngục mà không biết.

Điều này thực sự là quá nực cười.

Mà ngay lúc đám người Cơ gia vô cùng bất an, trong gió tuyết cách đó không xa có hai thân ảnh đang đi tới, chính là Cố Trường Ca và An Nhan.

“Quả nhiên Trường Ca thiếu chủ không có việc gì.”

Thấy Cố Trường Ca bình an vô sự, đám người Cơ gia thở phào một hơi nhưng cũng rất tò mò, rốt cuộc là trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì.

“Chư vị không sao chứ?”

Cố Trường Ca đi tới, mang theo nụ cười xen lẫn mấy phần lo lắng hỏi.

Mấy vị lão tổ của Cơ gia thở dài một tiếng: “Vừa rồi chúng ta đã phân phó tộc nhân không nên đi lung tung nhưng vẫn bị đám sương mù đột nhiên xuất hiện này nuốt sống gần một phần ba nhân thủ.”

“Không biết đám sương mù này có lai lịch gì mà lại quỷ dị xảo trá tới, khó lòng phòng bị như vậy, ngay cả chúng ta cũng bó tay chịu trói.”

“Đây chính nơi mà vị Tiên Vương kia vẫn lạc, sau một thời gian dài đã hình thành oán niệm sở trí.”

“Vừa nãy chúng ta đuổi theo phương hướng sương mù đánh tới nhưng đi một hồi thì cũng đành phải dừng chân, phát giác được nơi đó có nguy hiểm vô cùng lớn.”

Cố Trường Ca nghe vậy, trên mặt lộ ra mất phần tiếc hận, tựa hồ đối với chuyện này cũng chỉ là bất đắc dĩ.

“Cố Trường Ca hắn rời đi lâu như vậy, bọn An Hi và Ngưu Điền chắc chắn lành ít dữ nhiều…”

Nghe đến mấy câu này, toàn thân Giang Thần lại phát lạnh, trong lòng vô cùng bi thương.

Cho dù mọi người đang ở trong Côn Sơn nhưng việc ẩn thế An tộc và Chiến Tiên phủ xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn nhanh chóng được truyền ra ngoài, tạo thành chấn động cực lớn.

Lần này đông đảo thế lực đạo thống tiến vào Côn Sơn.

Trong mắt mọi người thì ẩn thế An tộc và Chiến Tiên phủ đi với nhau sẽ cực kỳ an toàn, không dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Nhưng đột nhiên nghe được tin tức bọn hắn toàn quân bị diệt vẫn khiến cho rất nhiều tồn tại cổ lão và giáo chủ đại giáo bất an trong lòng.

Côn Sơn này thật sự quá tà môn.

Cho dù một vũng nước nhỏ cũng rất có thể ẩn chứa đại hung hiểm, hở ra một chút là chết đẫm máu.

Trong khoảng thời gian này, rất nhiều lần bọn hắn gặp phải nguy cơ, một vài dấu hiệu nguy hiểm cũng thay phiên nhau xuất hiện.

Không ít thế lực đạo thống chịu tổn thất nặng nề, một vài tuổi trẻ Chí Tôn đã tiến vào cũng suýt mất mạng.

Nhưng bọn hắn vẫn rất may mắn so với ẩn thế An tộc và Chiến Tiên phủ toàn quân bị diệt.

“Nghe nói lúc Chiến Tiên phủ và ẩn thế An tộc gặp phải hung hiểm, đám người Cơ gia cũng gặp phải sương mù màu xám hiếm thấy, chết rất nhiều người.”

Côn Sơn bao la vĩ đại nguy nga, ở sâu bên trong càng có nhiều mây mù lượn quanh và hỗn độn khí bao phủ.

Các loại hào quang bừng bừng, chiếu rọi trong thiên địa. Giờ khắc này, ở giữa sơn mạch có rất nhiều tu sĩ đang hội tụ, bọn hắn đều là các thế lực đi từ những hướng khác nhau về đây.

Người đang nói chuyện chính là một vị tồn tại cổ lão của Thiên Hoàng Sơn, hắn đang chắp hai tay ra sau lưng, đánh giá cự sơn nguy nga trước mặt.

Quang hoa lập lòe vô cùng rực rỡ rủ xuống phía trước, che đi một mảnh hi nguyệt lớn, một cỗ uy áp kinh người cũng đang bao phủ tràn ngập.

Rất nhiều người đều cảm nhận được phía trước thỉnh thoảng ầm ầm truyền đến thanh thế khủng bố, giống như có đồ vật gì đó sắp thức tỉnh.

“Có lẽ tiên tổ của Cơ gia đang bị vây ở trong đó, bây giờ người của Cơ gia vẫn chưa tới, đợi bọn hắn tới rồi chúng ta cùng bàn bạc.”

Một vị tồn tại cổ lão khác mở miệng nói, hắn đến từ Thiên Yêu Cung, theo sau là đám người Thiên Yêu quân chủ.

Ở hướng khác, tất cả tu sĩ sinh linh của Phật Sơn, Trường Sinh Vương gia, Thái Cổ Diệp tộc và Vô Tận Hỏa quốc cũng đều hiện thân.

Mặc dù dọc đường đi bị thiệt hại không ít nhưng bọn hắn vẫn là hữu kinh vô hiểm mà đến được chỗ này.

Rất nhiều người đều đang đánh giá cảnh vật xung quanh, trên một vài vách đá có dốc cao chót vót bị sương mù bao phủ còn sinh trưởng đầy hoa cỏ huyết hồng sắc, cực kỳ yêu dị.

Phía trước cũng bao phủ đầy sương và sương mù, hoàn toàn khó có thể phân biệt được phương hướng và đường đi chính xác.

Trong vạn dặm xung quanh, đại sơn sừng sững như đỉnh mây, có gió tuyết, có sương mù, cũng có gió cát, lộ ra vẻ cực kỳ quái dị.

Dường như nơi đây có một loại tràng vực đặc thù, khiến cho khí hậu xung quanh khác biệt rất lớn so với ngoại giới.

Thậm chí tại đỉnh núi có người còn gặp được vết tích của thiên trì, mây mù mờ mịt, thỉnh thoảng có hỗn độn khí phun ra, dường như nó đã tồn tại trước thuở khai thiên tích địa, vô cùng cổ xưa.

Hết chương 1545.
Bạn cần đăng nhập để bình luận