Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 87: Tiên Khí Chi Địa

Chương 87: Tiên Khí Chi Địa

Ở thượng giới có rất nhiều lưu truyền về Tiên Khí Chi Địa .

Vùng đất bị bỏ rơi, chỗ bị nguyền rủa, vùng đất hoang vu......

Tóm lại Tiên Khí Chi Địa đối với thượng giới mà nói, là một địa phương chẳng lành, có rất ít tu sĩ nguyện ý đi tới đây.

Mặc dù đôi khi Tiên Khí Chi Địa sẽ xuất hiện rất nhiều cơ duyên, hà thụy quang mang ngút trời, chiếu rọi bát phương, nhưng dãy núi mênh mông ẩn chứa vô vàn hung hiểm.

Không có tu vi Thiên Thần cảnh, muốn một mình đi qua khu vực này là rất khó khăn.

So sánh với khu vực lộ ra khí tức kinh khủng còn lại, thôn trang nhỏ được cây đào khổng lồ này che chở, có vẻ cực kì an bình, giống như thế ngoại đào nguyên.

Đương nhiên, thôn trang này tên là đào thôn.

Trong thôn có rất nhiều người cổ quái.

Cố Tiên Nhi giờ phút này đang đứng dưới gốc cây đào này, một thân áo xanh, có vẻ cực kì tinh tế, bên trên gương mặt đẹp đẽ không tì vết lộ ra khí khái hào hùng.

Nàng là đến nói lời từ biệt với gốc cây đào này.

Cây đào là thủ hộ linh trong thôn, cho dù là những sư tôn cổ quái thần bí của nàng, cũng rất tôn kính với cây đào này.

Bất quá Cố Tiên Nhi cùng nàng có quan hệ rất tốt, lúc nhỏ nàng yếu đuối nhiều bệnh, đều được cây đào này trị hết.

Gốc cây đào này đối với nàng mà nói, giống như sư tỷ của nàng vậy.

"Nhất định phải đi sao? Tu vi của ngươi bây giờ mới chỉ là Thánh Chủ cảnh, kỳ thật tại thượng giới cũng không tính rất mạnh. Những truyền nhân của vô thượng đạo thống, Bất Hủ đại giáo kia, thực lực còn mạnh hơn ngươi."

Một nhánh cây đào có chút lay động, từ đó truyền ra giọng nữ ôn nhu dễ nghe, hỏi thăm Cố Tiên Nhi.

Nghe nàng nói vậy, Cố Tiên Nhi gật gật đầu, kiên quyết nói, "Đào Yêu tỷ tỷ, ta phải rời khỏi nơi này, ta còn muốn đi tìm gia gia cùng phụ mẫu ta, còn có tộc nhân nhất mạch của ta. . ."

"Đã nhiều năm như vậy , cũng không biết bọn hắn sống thế nào, đoán chừng cũng bị đại bá ta chèn ép lưu vong bên ngoài, cũng không thể tiếp tục hồi phục lại thời gian huy hoàng trước đó."

Nói đến đây, trong mắt nàng lộ ra sự phẫn nộ.

Đương nhiên nàng cũng hiểu rõ.

Thân là tộc nhân Trường Sinh thế gia, cho dù bị lưu vong bên ngoài, cũng không phải đạo thống khác có thể so sánh.

Chẳng qua là sinh hoạt không lớn bằng lúc trước, thoát ly quyền lợi trung tâm thượng giới, không giống khi còn ở Cố gia có thể nhìn xuống tất cả chúng sinh với ánh mắt cao cao tại thượng.

Cho nên nàng ngoại trừ báo thù ra, còn có mục đích khác.

Tìm cha mẹ cùng gia gia của nàng, xây dựng lại sự huy hoàng của nhất mạch nàng .

Tốt nhất là làm cho nhất mạch kia của đại bá nàng nếm thử tư vị mà nhất mạch nàng đã trải qua.

"Đương nhiên. . . Quan trọng nhất chính là vị ca ca tốt của ta năm đó."

Nghĩ đến đây, nàng cũng cảm giác lồng ngực của mình ẩn ẩn đau.

Một màn bị hắn khoét xương năm đó lại lần nữa hiện ra.

Vị ca ca kia của nàng, quả nhiên là lòng dạ độc ác a!

Mình lúc trước còn nhỏ như vậy, thậm chí còn dính lấy hắn, ưa thích chạy theo lưng hắn, kết quả bị hắn vô tình ra tay khoét xương.

Mỗi lần nhớ tới chuyện này, Cố Tiên Nhi liền cảm thấy vô cùng phẫn hận đối với vị ca ca máu lạnh tuyệt tình của mình.

Thù này nàng chắc chắn sẽ báo .

"Thù này là chuyện giữa ngươi và hắn, phải dựa vào chính ngươi." Bên trong cây đào lại truyền tới một âm thanh.

Cố Tiên Nhi gật đầu nói, "Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, đây là chuyện riêng của Cố gia ta, mấy vị sư tôn và ngươi cũng không thể nhúng tay quá nhiều."

"Ngươi biết vậy thì tốt. Bất quá ngươi cũng yên tâm, thượng giới cường giả tuy nhiều, nhưng cường giả chân chính, sẽ không dám tùy tiện ra tay với ngươi."

"Mấy vị sư tôn kia của ngươi mặc dù cổ quái, nhưng kẻ có dũng khí trêu chọc bọn hắn, cũng không có mấy người." Cây đào lại nói, thanh âm vô cùng ôn nhu dễ nghe.

Đương nhiên nàng cũng không có đề cập tới bản thân mình, dù sao lai lịch của nàng còn cổ lão thần bí hơn so với những người còn lại

"Ta biết Đào Yêu tỷ tỷ, sư tôn bọn hắn đối ta thực sự rất tốt, qua nhiều năm như vậy không chỉ dạy cho ta không ít thứ, còn để ta hiểu ra rất nhiều đạo lý, ta rất cảm tạ bọn hắn." Cố Tiên Nhi nói đến đây trong lòng không khỏi cảm thấy từng đợt ấm áp.

So sánh với nàng vị ca ca lạnh lùng tuyệt tình kia, những sư tôn này khiến nàng hiểu rõ cái gì gọi là sự ấm áp của con ngươi.

"Ta cũng không giúp được ngươi quá nhiều, đây cũng là chuyện riêng của Cố gia ngươi, sư phụ của ngươi coi như muốn giúp đỡ ngươi, cùng lắm cũng chỉ có thể cản giúp ngươi một vài đại nhân vật thôi. . ."

Cây đào hôm nay nói nhiều hơn thường ngày, bởi vì Cố Tiên Nhi chuẩn bị rời khỏi, sau đó một đóa hoa đào từ trên người nàng rớt xuống.

"Mang theo đi, thời khắc mấu chốt, có thể cứu ngươi, nếu có người còn nhận ra, chắc hẳn sẽ không làm khó ta." Cây đào lại nói.

"Tạ ơn Đào Yêu tỷ tỷ." Cố Tiên Nhi rất cảm động, nhận lấy đóa hoa đào này.

Chừng bảy cánh, mỗi một cánh đều tựa như tiên chạm ngọc khắc mà thành, tỏa ra ánh sáng lung linh thần bí phi phàm.

Đào Yêu tỷ tỷ cũng nói như vậy, nàng đương nhiên rất yên tâm.

Rất nhanh, nàng tạm biệt tất cả mọi người.

Nhìn về phía mảnh đất thượng giới phồn thịnh xa xôi, ánh mắt lộ ra vẻ khoan thai cùng chờ mong, đồng thời còn có khí khái hào hùng.

"Trước khi đi, đại sư phụ cho ta một cây đao. . . Nói nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia , ta có thể trực tiếp sử dụng. . ."

"Nhị sư phụ cho ta một sợi dây thừng, nói rằng có thể trói lại bất cứ thứ gì, nếu như ta đánh không lại vị ca ca kia, thì dùng dây thừng này. . ."

"Tam sư phụ. . ."

. ..

Cố Tiên Nhi trước khi đi, hướng về phía cửa thôn khấu đầu một cái thật mạnh.

"Sau khi ta giải quyết xong tất cả mọi chuyện, ta sẽ trở lại gặp các ngài."

Nói xong, nàng liền mang theo vị lão bộc năm đó đưa nàng từ trong tộc đến đây.

Đồng thời gọi một hung thú khí tức kinh khủng chở nàng rời khỏi đây.

Sau đó, đám sư tôn thần bí cổ quái mới xuất hiện ở cửa ra vào, nhìn bóng nàng dần khuất xa.

Bộ dạng của bọn hắn cũng rất kỳ dị.

Mù lòa, điếc, chân gãy, thiếu cánh tay, đến cảnh giới tu vi thâm sâu, chân gãy mọc lại có thể nói dễ như trở bàn tay.

Nhưng bọn hắn không có làm như thế, hiển nhiên là còn có nguyên nhân khác.

Hoặc là không muốn, hoặc đơn giản là không làm được.

Nhưng không thể phủ nhận, đám người này lai lịch rất bất phàm, nếu quả thật xuất hiện ở thượng giới phồn thịnh chi địa, tuyệt đối sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.

Nếu như Cố Trường Ca ở chỗ này, nhìn thấy tất cả chuyện này chắc chắn sẽ thầm mắng một câu tác giả chó má, quả nhiên kịch bản không lừa ta.

Hiển nhiên lai lịch đào thôn này cực kì khủng bố.

Hết chương 87.
Bạn cần đăng nhập để bình luận