Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 568: Đoàn tụ

Chương 568: Đoàn tụ

"Sư tôn làm sao có thể chết? Ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Cố Trường Ca bất lực sờ đầu nàng, giọng nói dịu dàng hơn bao giờ hết, sau đó nói: "Có vẻ như trong khoảng thời gian này, bởi vì không có sư tôn, thật sự xảy ra không ít chuyện mà.”

"Xin lỗi, sư tôn làm ngươi lo lắng rồi."

Vào lúc này, chắc chắn hắn không thể nói rằng hắn thực sự đã trốn ở sâu trong Vũ Hóa Thiên trì để ngồi xem màn kịch này.

Dù sao cũng chỉ với Yêu Yêu rằng lúc đó hắn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị nhốt tại đây, không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.

Đối với nha đầu đơn thuần thiện lương này, Cố Trường Ca cũng không biết phải nói cái gì, chỉ có thể sau này bù đắp cho nàng nhiều hơn mà thôi.

Nếu đã làm sư tôn của nàng, hắn đương nhiên không thể tùy ý bỏ rơi nàng được.

Bất kể từ phương diện nào mà nói, đều là như thế.

Hơn nữa, lúc nãy cho dù hắn không hiện thân, Yêu Yêu cũng sẽ không có chuyện, thân là đạo quả, sức mạnh mà nàng thể hiện, hiện tại chỉ là một phần nhỏ.

Chỉ với hồ nước này, làm sao có thể dìm chết được nàng?

Chỉ là nàng không biết điều đó, luôn ở đó lo lắng vớ vẩn mà thôi.

Nghe những lời của Cố Trường Ca, Yêu Yêu càng khóc dữ dội hơn, như muốn trút bỏ mọi buồn phiền trong khoảng thời gian này.

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, lúc này mới độ một hơi khí tiên linh vào, để tránh nàng bị tổn thương tâm thần.

Dưới sự vui buồn lẫn lộn, rất dễ bị như vậy.

Trong lòng tiểu nha đầu này, bản thân mình đã chiếm một vị trí không gì sao sánh được.

Mà rất nhanh, Yêu Yêu từ từ vượt qua khỏi cảm xúc vui buồn tột độ này.

Nghĩ đến hành động vô lễ mình vừa làm, mặt nhỏ của nàng khẽ đỏ bừng.

Nàng ngẩng đầu lên.

Đôi mắt hoàn mỹ như bảo thạch động lòng người nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca: "Sư tôn, lần sau đừng để Yêu Yêu ở một mình, được không?"

Nhìn thấy giọng điệu gần như van xin của nàng, Cố Trường Ca không khỏi lắc đầu và mỉm cười.

Sau đó ôn hòa nói:

"Sư tôn sao có thể để cho ngươi một mình được, chẳng phải đã đồng ý với ngươi cho dù ngươi không thể tu luyện, vi sư cũng sẽ nuôi ngươi sao?”

"Tiểu nha đầu cả ngày trong đầu toàn nghĩ ngợi lung tung cái gì, ngươi là đồ đệ của vi sư mà.”

Yêu Yêu hơi sững sờ khi nghe điều này, không hiểu sao lại không thể vui được.

Giọng điệu cũng trầm xuống một chút như mất mát gì đó.

“Yêu Yêu đối với sư tôn mà nói, chỉ là đồ đệ sao…”

"Tất nhiên đó không chỉ là đồ đệ, vi sư không phải nói với ngươi rồi sao, có khi vi sư còn thân hơn cả những người thân thiết nhất.”

Nghe vậy, Cố Trường Ca sờ đầu nàng, giọng nói vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như thường lệ….

Đối với câu trả lời của Cố Trường Ca, mặc dù đã hài lòng hơn câu trả lời đầu tiên, nhưng Yêu Yêu vẫn có chút buồn bực.

Nàng không biết mình còn nhỏ tuổi như vậy, đang buồn bực chuyện gì cơ chứ?

Sư tôn có lúc là người thân thiết hơn cả những người thân của mình.

Nàng luôn tâm niệm câu này.

Hiện tại ca ca không còn nữa, bà bà chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều, người thân duy nhất còn lại của nàng cũng chỉ có sư tôn thôi.

"Thù của ca ca Khương Dương của ngươi, vi sư đã giúp ngươi báo rồi, sau này ngươi không cần buồn nữa”

"Ở sâu trong Vũ Hóa Thiên Trì, ta nhìn thấy hắn ta, từ trong miệng của hắn ta biết được chuyện của ngươi, liền thuận tay giết hắn ta.”

"Nhưng kẻ đoạt xá ca ca ngươi chỉ là một luồng chân hồn của Tiên Luân Chí Tôn, hung thủ thật sự vẫn còn đang ở đâu đó trên Thượng giới.”

"Nhưng Yêu Yêu yên tâm, đến lúc đó vi sư sẽ tự mình tìm hung thủ…”

Sau đó, Cố Trường Ca tiếp tục mở miệng, chủ động bàn về chuyện ca ca của nàng.

Khương Dương đã chết, Luân hồi ấn vẫn còn đang tiêu hóa trong đại Đại đạo bảo bình.

Tất nhiên, hắn không thể nói với Yêu Yêu về quá trình chi tiết này.

Mặt khác, Yêu Yêu không biết thân phận thực sự của Khương Dương, Cố Trường Ca đã nói với nàng hung thủ thật sự là Tiên Luân Chí Tôn, nàng nhất định sẽ tính món này với Tiên Luân Chí Tôn đầu tiên.

Có tầng nhân quả này, cho dù cây đào sau lưng Yêu Yêu muốn tính toán điều gì, cũng không thể tìm ra kẽ hở gì.

Xét cho cùng, Tiên Luân Chí Tôn thực sự là đồng phạm của Nhân Tổ.

Dấu vết về sự tồn tại của Nhân Tổ đã bị Cố Trường Ca xóa đi?

Đến lúc đó tra cũng chỉ có thể tra được đến trên đầu của Tiên Luân Chí Tôn, dù sao Tiên Luân ấn, Tiên Luân Thánh địa đều là hắn lưu lại lúc rời khỏi Thiên Thần giới.

"Con biết rồi, tạ ơn sư tôn.”

Yêu Yêu nghe Cố Trường Ca nói như thế, gật đầu.

Mối hận này, cho dù Cố Trường Ca không ra tay, nàng cũng sẽ cố gắng hết sức để giải quyết.

Bây giờ Cố Trường Ca đã giúp nàng giải quyết một phần, nhưng phần còn lại Yêu Yêu cảm thấy phải do tự nàng giải quyết.

"Yêu Yêu..."

Lúc này, Ngân Hoa bà bà, người luôn trốn bên cạnh Thiên trì, đột nhiên hét lên vì kinh ngạc vui mừng, hoảng sợ.

Khuôn mặt già nua rưng rưng, vô cùng phấn khích.

Lúc đó Yêu Yêu rơi vào Thiên trì, bà muốn cứu nàng.

Nhưng thân ảnh khủng khiếp sừng sững giữa trời cao, hào quang của nó ngăn cản mọi hướng, bao trùm cả thế giới, khiến bà sợ hãi không dám di chuyển.

Đối với an nguy của Yêu Yêu, Ngân Hoa bà bà đương nhiên vô cùng lo lắng, nhưng bà chỉ có thể lo lắng không yên, không thể động đậy.

Bà thực sự không nghĩ đến Yêu Yêu sẽ được Cố Trường Ca tự mình vào đó cứu ra.

"Bà bà…”

Yêu Yêu lúc này cũng vô cùng kinh ngạc, nàng cứ tưởng bà bà sẽ chết dưới tay của thân ảnh kinh khủng đó, nhưng không ngờ bà bà lại sống sót.

“Bà cháu hai người đoàn tụ với nhau đi.”

"Ta còn có chuyện chưa giải quyết."

Mà lúc này, Cố Trường Ca đặt Yêu Yêu xuống nói với một giọng nhẹ nhàng, đôi mắt nhìn về phía thân ảnh đáng sợ trên bầu trời.

“Vâng, sư tôn.”

Yêu Yêu rất hiểu chuyện, biết Cố Trường Ca đang nói chuyện gì lúc này.

Ánh mắt nàng không khỏi hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Sương mù xám xịt cuồn cuộn, núi lở đất mòn, đến vòm trời cũng bị thủng một lỗ, bị đốt sập giống như mặt kiếng nứt ra từng khúc, rớt xuống.

Cảnh tượng như vậy vô cùng kinh khủng, không chỉ đám người Yêu Yêu, Ngân Hoa bà bà khiếp sợ bất an, cũng làm cho rất nhiều Chí Cường giả ở Thiên vực đều cảm thấy hoảng sợ.

Bầu trời sụp đổ, xuất hiện những vết nứt kinh khủng như vậy, lúc này ai có thể vá trời đây?

Hết chương 568.
Bạn cần đăng nhập để bình luận