Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3496. Cường địch



Chương 3496. Cường địch




“Không nghĩ đến đám gia hỏa đó còn chưa từ bỏ ý định mà đuổi tới nơi này.”
Con ngươi của nàng lấp lóe lãnh ý, nhìn bầu trời đêm âm hàn vắng vẻ, từng sợi chướng khí và sương mù đang dâng lên xung quanh khu rừng, hàn khí lạnh thấu xương tràn ngập.
“Có vẻ như Yêu Yêu cô nương đang gặp phải rắc rối.”
Khương Vị Ương nói khẽ.
Mặc dù nàng không nhìn thấy nhưng lực cảm giác của nàng rất mạnh, tồn tại Đạo cảnh cũng còn kém xa.
“Chỉ là mấy tên gia hỏa không biết sống chết nhảy nhót mà thôi.”
Yêu Yêu hừ lạnh một tiếng, tay lật một cái, một Phiêu Thiên Ấn vuông vức óng ánh, hào quang kinh người xuất hiện.
“Cô nãi nãi, có người đuổi tới…”
Người phụ trách thương đội, lão đầu gầy còm vội vã chạy đến, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Yêu Yêu nhìn lão rồi nói: “Đừng sợ, ta đã nói chuyện sẽ do ta giải quyết rồi mà.”
Nói thì nói như vậy, nhưng lão đầu gầy còm vẫn lo lắng như cũ.
“Mau giao đồ cho ta.”
Dưới bầu trời đêm đen nhánh, một người mặc áo bào đen không một tiếng động xuất hiện, toàn thân tràn ngập khí tức âm lãnh đáng sợ, uy áp cường hoành quét ngang mà xuống, khiến hư không chung quanh như muốn đóng băng theo.
Sau lưng bóng người áo bào đen xuất hiện một số người, khí tức của bọn họ đều không thua kém người này, tất cả đều đeo một chiếc mặt nạ hoa sen màu trắng, chung quanh tràn ngập khí tức âm lãnh, có dị tượng kinh khủng chìm nổi.
Cho dù khu vực này có cấm chế thiên nhiên, bọn họ cũng có thể lăng không mà đi, không thèm để ý đến áp bách nơi này.
“Đây đều là tồn tại Tiên Vương cảnh.”
Lão đầu gầy còm biến sắc, lại càng khủng hoảng hơn.
Tất cả người trong thương đội cũng đều biến sắc theo. Dưới uy áp kinh khủng này, ngay cả động đậy cũng không thể.
Người phụ trách mạnh nhất trong số bọn họ cũng chỉ là tồn tại cảnh giới Tiên Vương mà thôi.
Đối mặt với một đám tồn tại cấp độ ngang nhau, làm sao mà ngăn cản?
Bình thường, nhân vật Tiên Vương tọa trấn một phương cổ thành, thống ngự ngàn vạn nhân khẩu, là tồn tại cao cao tại thượng, thần long thấy đầu không thấy đuôi, gần như rất ít khi nhìn thấy.
Nhưng ai có thể nghĩ đến tối nay đột nhiên lại xuất hiện nhiều như vậy.
“Lần này rốt cuộc áp tải thứ gì mà lại xuất hiện nhiều tồn tại Tiên Vương cảnh đến tranh đoạt như thế?”
Sắc mặt rất nhiều người tu hành trở nên tái nhợt.
Dưới uy áp lớn lao của Tiên Vương, tất cả mọi người đều không thể động đậy, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ phục trên mặt đất.
Đối với toàn bộ Thương Mang mà nói, Tiên Vương có lẽ không có ý nghĩa, nhưng đối với một phương tinh vực, một cổ giới mà nói, Tiên Vương chính là một tồn tại cao cao tại thượng, nhấc tay hái ngôi sao, nhấc chưởng nát sơn hà.
“Vì một thương đội như vậy mà kinh động nhiều Tiên Vương như thế…”
Khương Vị Ương cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Nàng bỗng nhiên tò mò hẳn lên. Yêu Yêu thân là đồ đệ của minh chủ Phạt Thiên Minh, rốt cuộc đã hộ tống thứ gì?
“Các ngươi từ đâu mà đến?”
Biểu hiện của Yêu Yêu không hề có chút gợn sóng, không thèm nhìn uy áp của Tiên Vương, lạnh lùng hỏi một câu.
“Ngươi không có quyền biết.”
Con ngươi người áo đen đảo qua chiếc xe ngựa luôn được miếng vải đen bao phủ, giống như cảm nhận được cái gì, đại thủ dò xuống, áp lực mênh mông bao trùm, dự định mang nó đi.
Tuy nhiên, không đợi đại thủ đến gần, Phiên Thiên Ấn trong tay Yêu Yêu đột nhiên phát sáng. Uy áp vô tận lưu chuyển, hình như đang có một thần chi chân chính phục sinh, thần quang cuồn cuộn, mơ hồ có đại thủ đánh ra, phốc một tiếng đánh trúng người áo đen.
“Cái gì…”
Người áo đen biến sắc, có chút khó tin. Sau đó cơ thể oành một tiếng nổ tung, nhưng không hề có bất kỳ máu tươi chảy ra, mà hóa thành khối vụn huyết nhục do một loại vật chất nào đó nhuộm đen.
Những người áo đen đeo mặt nạ còn lại cũng biến sắc, dường như không ngờ đến Yêu Yêu lại có thủ đoạn như vậy.
Nhưng điều này cũng không ngăn cản được bọn họ cướp đoạt xe ngựa. Tất cả đều nhô đại thủ ra, dự định mang nó đi.
Yêu Yêu hừ lạnh một tiếng, Phiên Thiên Ấn một lần nữa phát sáng. Lúc này, từng luồng lôi quang hiển hiện, ngưng tụ trong hư vô, không ngừng oanh kích về phía trước.
Từng luồng lôi quang xen lẫn tựa như khí tức hủy diệt trút xuống, ngăn cản người áo đen.
“Đừng thăm dò nữa, ngươi tưởng rằng ngươi trốn sâu như vậy ta không cảm giác được sao?”
Ánh mắt nàng nhìn về phía một chỗ hư vô nào đó, lạnh lùng nói.
“Nếu bản tôn không đến, chỉ sợ sẽ bị ngươi mang thứ này đi, phá hư chuyện tốt của chúng ta.”
Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên vang lên từ phía hư vô đó, đồng thời còn có một ngón tay thô to rơi xuống, bình thường chẳng có gì lạ nhưng lại ẩn chứa pháp lực kinh khủng vô cương cầm cố hết thảy trước mắt, không thể đến gần được.
Phiên Thiên Ấn trong tay Yêu Yêu cũng bị cầm giữ, khó mà phát huy được thần uy. Khi ngón tay kia rơi xuống, mặt ngoài của nó thậm chí còn xuất hiện vết rách, có dấu hiệu vỡ vụn.
Khương Vị Ương cảm giác được một luồng lưu quang bay ra từ trong ngọc thủ, biến thành một cổ phù, có uy năng mênh mông lưu chuyển chặn lại ngón tay kia.
Một người mặc áo bào trắng đeo mặt nạ đen xuất hiện ở đó. Mặc dù hắn ta cảm thấy ngoài ý muốn nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ, giống như đang quan sát sâu kiến, không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào.
Đám người áo bào đen còn lại nhìn thấy hắn ta hiện thân, tất cả cùng nhau quỳ phục lễ bái, dập đầu xuống đất, vô cùng cuồng nhiệt. Hết chương 3496.



Bạn cần đăng nhập để bình luận