Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1940: Vượt qua dòng sông thời gian (2)

Chương 1940: Vượt qua dòng sông thời gian (2)

Sau Cấm Kỵ kỷ nguyên, toàn bộ vũ trụ đã lâm vào một khoảng thời gian hắc ám đoạn tầng.

Hiện giờ thời kỳ mà Cố Trường Ca muốn đi đến chính là đoạn thời gian sau khi hắc ám đoạn tầng kết thúc, hoàn cảnh thiên địa đột ngột khôi phục.

Ầm!

Đây là một thế giới rộng lớn vô ngần, cổ mộc che trời, hồ nước xanh trong tô điểm cho thảo nguyên bát ngát, khắp nơi tràn đầy khí tức tươi mát trong trẻo.

Cổ nhạc nguy nga, tiên sơn lan tràn, sương mù lượn lờ, toàn là cảnh tượng đầy tiên khí.

Vô số hung thú đang gào rú bên trong vùng đất hoang, chúng phát ra tiếng gầm gừ rung trời. Hắc ảnh đáng sợ bay qua che khuất bầu trời, những cánh chim giang rộng tựa như những đám mây.

Thân ảnh của Cố Trường Ca xuất hiện tại đây, hắn vừa bước một bước đã rơi xuống trên đại lục.

Hiện tại hắn không phỉa là hư ảnh nữa mà đã là tồn tại chân thực.

Một đầu hung thú đáng sợ phía trước chú ý tới hắn, nó không nhắm mắt làm ngơ mà trái lại còn cảm thấy nguy cơ rất kinh khủng, cho nên vội xoay người bỏ chạy.

"Xem ra khi ta đi tới một đời này, thiên địa đã áp chế ta rất mạnh, ta quá lắm cũng chỉ phát huy được một phần thực lực."

"Nếu như phát huy toàn lực thì có thể khiến cho đời này kịch chấn, thậm chí còn ảnh hưởng đến việc trở về hiện thế của ta."

Cố Trường Ca hơi nheo mắt lại, đang cố thích ứng với hoàn cảnh thiên địa ở đây.

Thời điểm này không giống với trước đây, lực áp chế của hoàn cảnh thiên địa chưa tiêu tán hoàn toàn, cho dù là cao thủ Tiên Đạo cũng phải chịu áp chế chấn nhiếp cực kỳ lớn.

Sau Cấm Kỵ kỷ nguyên, Tiên Đạo đã tan vỡ nhưng vẫn còn lưu lại chút khí tức trong thiên địa.

Mà bây giờ hắc ám đoạn tầng vừa mới tan biến, thiên địa còn chưa bắt đầu kịch biến, thời kỳ mạt pháp ở hậu thế cũng chưa bắt đầu.

Cũng có nghĩa thật ra hoàn cảnh thiên địa hiện tại thích hợp tu hành hơn xa so với hiện thế.

Chẳng mấy chốc sau, Cố Trường Ca đã thích ứng với hoàn cảnh thiên địa ở đây. Hắn mở mắt ra, cả người như thể phản phác quy chân, không có bất cứ khí tức nào.

Vù!

Nhưng hắn vẫn phải chịu ảnh hưởng nhân quả, khuôn mặt trở nên rất mơ hồ như là bị sương mù che lấp, căn bản không thấy rõ chân dung được.

Về chuyện này, Cố Trường Ca không để ý cho lắm.

Hắn đã nghĩ kỹ nên để lại vết tích tại đời này như thế nào rồi.

"Đầu tiên phải bóp méo bí mật thành tiên một chút, đơn giản chính là đắp nặn một đoạn truyền thuyết hư vô vào trong đời này, nhờ đó mà ảnh hưởng đến đời hiện tại..."

"Sự trưởng thành của Kỷ Nguyên Thụ có liên quan đến Tiên lộ xuất hiện, đã vậy thì ta sẽ để lại một lời đồn, tái tạo thần thoại."

"Thời kỳ cổ lão, một tồn tại vô thượng không thể nhắc tới nào đó đã giáng lâm xuống thế giới này cùng với một cây cổ thụ thần bí, hắn tự lập Sinh Mệnh cấm khu, tòa Sinh Mệnh cấm khu đó tên là Thần Khư..."

"Nghe nói đó là nơi nối liền với Tiên vực, có Nam Thiên Môn, Lăng Tiêu điện, Thiên Hà,..."

Suy xét đến việc phải cải biên toàn bộ cổ sử, ảnh hưởng đến Thời Gian trường hà tiếp theo thậm chí là cả hậu thế.

Cố Trường Ca rất cẩn thận, dù trong lòng đã nghĩ kỹ kế hoạch nhưng hắn vẫn chưa áp dụng ngay.

Hiện tại hắn còn thiếu người chứng kiến và khả năng truyền bá tương ứng.

Bằng không sau khi sắp đặt xong xuôi, để lại truyền thuyết rồi mà lại không có ai chứng kiến cũng chẳng một ai biết được, dạng truyền thuyết này không thể nghiên cứu tính xác thực, đương nhiên sẽ không thể làm hậu thế tin tưởng được.

Cái gọi là thần tích giáng lâm hiển nhiên cần phải có người chứng kiến.

Cố Trường Ca đi dọc theo mảnh vũ trụ này, hắn đi qua rất nhiều đại lục, đi qua rất nhiều vùng đất hoang vắng cô quạnh.

Mặc dù sau khi này xuất hiện hắc ám đoạn tầng, hoàn cảnh thiên địa ở phương vũ trụ có một chút thay đổi.

Nhưng thiên địa linh khí và vật chất trường sinh lại cực kỳ đậm đặc, rất thích hợp để cho tu sĩ tu hành.

Vô vàn thần sơn cổ nhạc đồ sộ mênh mông, một vài cổ mộc che khuất bầu trời, có lẽ phải tính thời gian chúng tồn tại bằng đơn vị trăm vạn năm, còn cổ lão hơn so với thọ nguyên của tu sĩ.

Đương nhiên sau hắc ám đoạn tầng, số lượng tu sĩ đã giảm rất mạnh.

Ngay cả Cố Trường Ca cũng không tìm được nhiều vết tích của tu sĩ, trái lại số lượng hung thú lại rất đông đảo, linh trí của chúng thấp, chỉ có thể phân biệt được lành dữ đơn giản mà thôi.

Sau hắc ám đoạn tầng, vì bị khí tức xung kích mà những hung thú có thực lực đáng sợ đều đã bị tiêu diệt sạch, chỉ để lại những man thú chưa khai linh trí.

Khí huyết của những man thú này rất kinh khủng nhưng tu vi lại cực kỳ thấp, thọ nguyên dài đằng đẵng giúp thân thể chúng nó tích lũy một lượng lớn thiên địa linh khí.

"Chưa khai linh trí nên dĩ nhiên không thể tu hành bằng thiên địa linh khí kia được, thời kỳ này cơ bản không có tồn tại tu hành giả nào..."

"Xem ra còn cần một thời gian rất dài đễ diễn hóa ra. Hay là ta để lại phương pháp tu hành?"

Cố Trường Ca nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn từ bỏ quyết định này.

Nếu nói dựa theo quỹ tích thời gian bình thường thì những man thú này cần một thời gian rất dài mới khai linh trí được, nếu như hắn điểm hóa quá sớm thì sẽ có thể tạo thành ảnh hưởng khó mà tưởng tượng nổi.

Dù sao điều hắn muốn làm chỉ là để lại một lời đồn ở thời đại này, phải giảm độ ảnh hưởng đến hậu thế xuống mức thấp nhất.

Bằng không với tu vi bây giờ của Cố Trường Ca, hắn tuyệt đối sẽ không chịu được loại phản phệ kinh khủng đó, toàn bộ nhân quả cổ sử giáng xuống, ngay cả Tạo Hóa Tiên Chu cũng sẽ vỡ vụn.

Trừ phi hắn lựa chọn ở lại thời đại này.

Hết chương 1940.
Bạn cần đăng nhập để bình luận