Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1152: Về Đào Thôn

Chương 1152: Về Đào Thôn

Trên đường có thể thấy ánh sáng màu bạc xen lẫn, từng tia cực kỳ chói lọi, cũng vô cùng nặng nề. Đây là Hỗn Độnn vụ khí ở giữa hư không, trong ngày thường rất khó nhìn thấy.

Thượng giới mênh mông bát ngát. Hiện tại bọn hắn muốn đến Đào thôn, chính là khu vực bên ngoài Tiên Khí Chi Địa, rất xa Giới Bi Hải.

“Bây giờ sợ là ngay cả Chí Tôn chân chính cũng không phải là đối thủ của ngươi rồi.”

Cố Tiên Nhi rất hoảng hốt, nàng nhận thấy rằng khoảng không trước mắt đang không ngừng vặn vẹo.

Con đường trở nên mơ hồ, bởi vì Cố Trường Ca vô cùng cường đại, dẫn đến việc không gian chạm vào hắn là sụp đổ.

Thủ đoạn như vậy, cho dù là Chí Tôn cũng không thể làm được.

Nàng cảm thấy thực lực hiện tại của Cố Trường Ca, e là hắn đã vượt rất xa Chí Tôn, thật sự không biết hắn đã tu luyện như thế nào.

“Chí Tôn chân chính?”

Cố Trường Ca cười cười, hắn cũng không nói thêm điều gì, với thực lực hiện tại hắn, cho dù là đối mặt với kẻ thành đạo chân chính cũng không cần kiêng kị gì.

Nhưng nói ra những điều này cũng quá kinh thế hãi tục rồi.

Bây giờ, mặc dù đã có người đội cái mũ người thừa kế ma công này, nhưng khó tránh vẫn sẽ có người nghi ngờ bởi vì tốc độ tu hành của hắn quá nhanh, thật sự quá chấn động lòng người, khiến cho người ta khó có thể tin được.

Nhưng khi nói đến những điều này, Cố Trường Ca lại cảm thấy rằng cho dù hắn hắn thật sự là người thừa kế ma công, hắn cũng còn lâu mới có tốc độ tu hành nhanh như vậy.

E là chuyện này đã vượt quá sự hiểu biết của tu sĩ.

“Sợ là khoảng thời gian này với Tô Thanh Ca không hề dễ chịu gì, ta nghe nói nàng bị đuổi giết khắp nơi.”

Cố Trường Ca nhớ tới rất nhiều tin tức, rồi nở nụ cười đầy ẩn ý.

Sau nửa tháng, hư không lại dần mờ đi lần nữa, khe nứt biến mất. Cố Trường Ca đưa đám người rời khỏi trong đó, xuất hiện ở trên một ngọn núi.

Dãy núi chập chùng, cỏ cây phong phú, có thể thấy được ở nơi xa hoang vu với rừng rậm mênh mông, sương mù bao phủ, phải đi qua mới có thể thấy Đào thôn thần bí.

“Tiên Khí Chi Địa, ta trở về rồi.”

Cố Tiên Nhi nhìn những cảnh tượng quen thuộc này, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác muốn trở về nhà.

Trước kia nàng thường xuyên mang theo Đại Hồng Điểu đi qua Tiên Khí Chi Địa, tìm kiếm các loại kỳ trân và linh bảo.

Ở chỗ này nàng thường xuyên gặp phải nguy hiểm sinh tử, nhiều lần gặp phải hung thú cường đại, rồi trải qua chém giết cùng bọn chúng.

Điều này khiến cho tâm trạng của nàng không khỏi bất đầu nhảy cẫng lên, nàng nhón chân lên rồi nhìn về phía trước.

Lần trước trở về, nàng dẫn theo Cố Trường Ca, còn bị rất nhiều thúc thúc thẩm thẩm trêu chọc một trận, nói nàng dẫn người trong lòng về nhà ngoại, làm cho nàng xấu hổ rất lâu.

Nhưng mà lần này, nàng vẫn về cùng Cố Trường Ca, cũng không biết phải nói như thế nào với các thúc thúc thẩm thẩm nữa.

“Các ngươi đợi ta ở đây đi.”

Cố Trường Ca phân phó một câu cho rất nhiều thủ hạ đằng sau lưng, sau đó hắn đưa Cố Tiên Nhi đi về hướng Đào thôn.

Rất nhanh bọn hắn đã băng qua vùng Đại Hoang trước mắt, từ xa đã nhìn thấy một gốc cây đào thần bí, sừng sững ngay trước thôn.

Thôn không quá lớn, được vây quanh bởi hàng rào, xung quanh trồng linh thảo và những thứ khác, từng làn mây nhiều màu sắc lững lờ trôi, sương trắng tràn ngập, mang đến cho người ta cảm giác yên bình.

Bốn phía toát ra từng sợi linh khí, nuôi dưỡng nơi đây.

Thụy thú đồng thanh, chim muông vỗ cánh, khung cảnh hiện ra rất yên bình, giống như thế ngoại đào nguyên, ở đầu thôn có người già và trẻ em đang chơi đùa vô cùng an lành.

Trước thôn, cây đào kia chói lọi mà rực rỡ, cành lá xum xuê, bao phủ thần huy nhàn nhạt.

Trên mỗi một phiến lá đào đều có những đường vân huyền diệu nhìn rất cổ kính. Không biết nó đã đứng sừng sững ở đây bao nhiêu năm rồi.

Mặc dù nó chưa bao giờ nở hoa, nhưng lại có vẻ thiêng liêng khác thường.

Một tiểu cô nương phấn hồng mài ngọc, mặc một chiếc áo bông lớn, mái tóc mềm mượt, dáng vẻ nhu thuận đang ngồi trên tảng đá trước cửa thôn, đôi chân trắng bóc, thỉnh thoảng nàng lại nhìn một chút bên ngoài thôn, giống như đang nhìn người nào đó.

Lúc này, hình như nàng đã chú ý tới Cố Trường Ca ở bên ngoài cửa thôn, có chút sững sờ, sau đó dụi dụi đôi mắt, nàng nghĩ là mình đang xuất hiện phải ảo giác, nhìn kỹ lại, cuối cùng cũng nhận ra người kia chính là sư tôn mà nàng đang ngày nhớ đêm mong.

“Sư tôn.”

Lập tức, sắc mặt nàng tràn đầy kinh hỉ, trong ánh mắt nàng đều là thân ảnh của Cố Trường Ca, loạng choạng chạy về phía hắn.

“Ta còn đang hỏi tại sao sáng nay lại nghe thấy tiếng Hỉ Thước kêu to ở cửa thôn, hóa ra là vì Tiên Nhi trở về.”

“Còn dẫn người về nhà ngoại nữa, nha đầu này vừa đi chính là đi một năm, rốt cuộc cũng đã chịu trở về rồi.”

Giờ khắc này, không chỉ có mình nàng phát hiện ra Cố Trường Ca và Cố Tiên Nhi, mà cả những thôn dân khác cũng nhìn thấy bọn hắn, có rất nhiều người đều vui mừng ra chào đón.

Đào thôn chợt trở nên náo nhiệt, rất nhiều đại thúc đại thẩm đi ra, vây quanh Cố Tiên Nhi và Cố Trường Ca không ngừng dò hỏi.

Nhất là mấy vị đại thẩm tỉ mỉ nhìn ngắm bụng nàng vài lần rồi thở dài, việc này khiến cho Cố Tiên Nhi sững sờ, có chút bối rối.

Sau đó nàng đã kịp nhận ra đây là ý gì, khuôn mặt trắng trẻo và thanh tú của nàng nổi lên một làn sương mù hồng nhạt, nàng hung hăng trừng mắt nhìn Cố Trường Ca một cái.

Đều do hắn hại bản thân mình cảm thấy khó xử như vậy, còn bị mấy vị đại thẩm hiểu lầm nữa.

Hết chương 1152.
Bạn cần đăng nhập để bình luận