Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1562: Để tất cả nằm lại đây

Chương 1562: Để tất cả nằm lại đây

“Nhược Âm, ngươi thật sự muốn giúp Cố Trường Ca giết ta?”

Giang Thần tận mắt thấy toàn bộ quá trình Tiêu Nhược Âm truyền pháp môn luyện chế Tạo Hóa Tiên Chu cho Cố Trường Ca.

Giờ khắc này lòng hắn đau thắt giống như có ngàn vạn chuôi đao kiếm đang cắt vào.

Tiêu Nhược Âm cũng không nói thêm cái gì, ánh mắt bình tĩnh giống như không hề nghe được lời của Giang Thần.

Thái độ lạnh lùng tận xương như vậy khiến cho Giang Thần đau khổ gượng cười, hắn tuyệt vọng, cũng hết sức thất vọng.

Ầm ầm!

Từng đạo thần hà và hắc sắc lôi đình hiện lên giống như xuyên qua không trung đâm rách gầm trời.

Mà giờ khắc này ở phía trên đạo đài, Cơ Thánh Sơ và vũ y đạo nhân vẫn đang giao chiến khó mà tách rời, thanh thế vô cùng kinh thiên.

Từng sợi hỗn độn khí nổ tung, khuếch tán tràn ngập tứ phía, lúc này ngay cả hư không cũng đều nứt toác thành vô số mảnh vụn, vô thanh vô tức mà bị chôn vùi.

Hiện tại hai người đang chiến đấu điên cuồng, cũng không rảnh quan tâm chuyện khác từ lâu.

Ngay cả cuộc đối thoại giữa Giang Thần và Cố Trường Ca, bọn hắn cũng không có tâm tư để nghe.

Với cảnh giới của bọn hắn, mặc dù bây giờ cả hai đều chưa không phục đỉnh phong nhưng chấn động tạo ra trong lúc giao thủ vẫn kinh khủng đến mức dọa người.

Cho dù Kẻ thành đạo ở trước mặt bọn hắn cũng sẽ sợ hãi đến tim đập nhanh, không dám tới gần.

Mặc dù Giang Thần vô cùng thất vọng về Tiêu Nhược Âm nhưng kỳ thực lúc này trong lòng hắn vẫn còn ôm một tia hi vọng, cảm thấy có lẽ tiên tổ của Cơ gia có năng lực giải quyết khốn cảnh ngày hôm nay, nghịch chuyển đại cục.

Hắn ký thác hi vọng cuối cùng vào tiên tổ của Cơ gia.

Nhưng mà giờ khắc này, ô quang kinh khủng bỗng hiện lên giống như một vòng đại nhật cái thế dâng lên từ sau lưng của Cố Trường Ca, sáng rực khiếp người, mang theo một loại sức mạnh cấm kỵ thôn phệ chư thiên.

“Đây là cái gì...”

Giang Thần cảm giác thần hồn của mình cũng sắp bị đạo ô quang kia nuốt chửng, cả người không kìm được mà run rẩy.

Ầm ầm!

Hư không run rẩy, phảng phất như sắp bị ép sập dưới cái vòng đại nhật ô hắc sắc này.

Lúc này ngay cả những hỗn độn khí đang tiêu tán kia cũng sụp đổ, đứt gãy rồi bị thôn phệ vào trong.

Đó là một bảo bình hắc sắc lớn chừng một bàn tay, tựa như được ngưng luyện thành từ từng tấm phù văn đại đạo.

Ở trong đó, thần liệm có trật tự rủ xuống tựa thác nước, rầm rầm phóng về phía hai người trên đạo đài trước mặt như thể muốn nhấn chìm cả hai.

Ở nơi sâu hơn, hôi vụ cuồn cuộn quét qua che khuất bầu trời, mang theo tiếng rít gào kinh khủng, lập tức nuốt chửng cả nơi đây.

Cố Trường Ca tiến về phía trước xuất thủ, thừa dịp hai người đang giao chiến để ngư ông đắc lợi.

“Đây là...”

Tiên tổ của Cơ gia và vũ y đạo nhân đang giao chiến trên đạo đài thì bị thứ này quấy rầy, sắc mặt bỗng kịch biến.

Ngay lập tức hai người cơ hồ đều cảm nhận được loại chấn động khủng bố này, sau khi nhận ra chiếc Đại Đạo Bảo Bình kia thì sắc mặt càng đại biến, lộ ra vẻ kinh hãi, khó có thể tin nổi.

“Không thể nào...”

Vũ y đạo nhân cũng không kịp tức giận vì Cố Trường Ca đột nhiên ra tay, sắc mặt lộ ra sợ hãi giống như gặp được cảnh tượng nào đó không thể tưởng tượng nổi.

Hắn sống ở Tiên Cổ kỷ nguyên, kiến thức rộng rãi nên đương nhiên hiểu rõ cái Đại Đạo Bảo Bình này có ý nghĩa như thế nào.

Đó là... Cấm Kỵ chi vật!

Nhưng hắn cũng không biết vật này không phải do phù văn ngưng kết tạo thành mà là thật sự tồn tại.

“Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, hôm nay ngươi tính toán lão phu như vậy thì đương nhiên sẽ phải trả cái giá thật đắt.”

Lúc này sau khi phản ứng lại, tiên tổ của Cơ gia nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca đang xuất thủ với bọn hắn, tức giận lên tiếng.

Hắn giống như một tôn đại hỏa lư có thể dung luyện thiên địa, khai triển vô địch pháp mạnh mẽ đến cực điểm, đại khai đại hợp, khí huyết trùng thiên, vũ dũng như thần, muốn lấy lực phá đạo, đánh văng thần quang có trật tự đang bao phủ lấy mình.

Hắn vô cùng cường đại, cho dù là đèn dầu đã cạn lại giao chiến với vũ y đạo nhân trong một thời gian dài nhưng vẫn lộ ra khí thế vô địch.

Thần sắc Cố Trường Ca bình thản không gợn sóng, cũng không bởi vì trước đó vũ y đạo nhân giúp mình một chuyện nhỏ mà có ý định buông tha hắn.

Trong mắt hắn, nếu để vũ y đạo nhân sống sót ra ngoài thì sẽ trở thành tai hoạ ngầm nên chi bằng để hắn vĩnh viễn lưu lại đây, cũng vĩnh viễn chôn vùi tất cả mọi chuyện phát sinh ở Côn Sơn tại nơi này.

Huống hồ tu vi của vũ y đạo nhân lúc đỉnh phong cũng không kém tiên tổ của Cơ gia.

Tài nguyên tốt như thế mà không cần thì cũng không hay.

“Ầm!”

Sau một khắc, bên trong địa cung lập tức bị bao phủ bởi một cỗ khí tức cực kỳ kinh khủng.

Đại Đạo Bảo Bình ô hắc sắc treo lơ lửng trên đỉnh đầu Cố Trường Ca như một cái hắc động, miệng bình sâu không thấy đáy.

Đây là một cỗ Thôn Phệ chi lực không gì sánh bằng, khó có thể tưởng tượng nổi, phảng phất như chư thiên vạn cổ cũng có thể bị nó nuốt hết vào trong.

Ở trong đó, từng đạo hắc sắc quang thúc như ngọn núi bắn về phía vũ y đạo nhân và tiên tổ của Cơ Gia, muốn thu hai người bọn họ vào trong bảo bình.

“Rầm rầm!”

Nhưng mà thủ đoạn của hai người cũng cực kỳ đáng sợ, vũ y đạo nhân lấy ra một bộ đạo đồ treo trên đỉnh đầu.

Tấm đạo đồ lay động, một tòa thần nhạc xông ra vọt về phía Đại Đạo Bảo Bình, tản ra khí tức thái cổ bất hủ.

Nhưng mà sau một khắc, ô quang vừa chiếu xuống thì hôi vụ cũng vọt tới khiến cho từng tòa thần nhạc sụp đổ hóa thành tro tàn, hoàn toàn không thể chống cự nổi một khắc.

Thần sắc Cố Trường Ca bình thản, hắn xuất thủ về phía trước, từng kiện Thành đạo khí xuất hiện trên tay hắn, có tử sắc bảo bình, kim sắc đạo kiếm, linh lung bảo phiến… Quang hoa xán lạn bắt đầu khôi phục, khí tức cái thế không gì sánh kịp đang cuộn trào như sóng lớn vỗ tới, ép xuống phía trước.

Hết chương 1562.
Bạn cần đăng nhập để bình luận