Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1610: Không đời nào!

Chương 1610: Không đời nào!

“Tốt lắm, bản hoàng nói để ngươi biết, chuyện đó là tuyệt đối không thể.”

“Bản hoàng không đời nào gả Phi Nhã cho ngươi, tốt nhất ngươi nên từ bỏ ý định đó đi. Hôm nay nếu ngươi đã khiêu khích bản hoàng…”

“Người đâu, giải Thác Bạt Tiêu Dao vào đại lao cho ta.”

Du hoàng nổi giận, không kìm nén nổi, lập tức vung tay quát lớn bọn thị vệ ngoài điện, để bọn hắn đi vào giải Thác Bạt Tiêu Dao đi.

Thác Bạt Tiêu Dao đã sớm đoán được kết cục sẽ là như vậy, hắn chẳng suy nghĩ gì, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.

Chỉ có điều lúc hắn nhìn Cố Trường Ca, nơi sâu trong ánh mắt tràn đầy lửa hận.

Ngay sau đó, thị vệ ngoài điện tay cầm Thiên Đao đi vào trong điện lôi Thác Bạt Tiêu Dao đi.

Đám người Thác Bạt Vân Thiên sợ đến mặt cắt không còn một giọt máu, chứng kiến cảnh này thì không dám hé răng nói một câu nào, huống chi là ngăn cản.

Vô số đại thần thì thầm bàn tán, không muốn là thiên chi kiêu tử đàng hoàng mà lại muốn làm tù nhân, đây chẳng phải là tự chuốc lấy tội hay sao?

Bên trong đại điện là một sự tĩnh lặng, rất nhiều ca nữ vì run sợ mà quỳ phục xuống đất, một đám đại thần cũng câm như hến.

Thác Bạt Tiêu Dao bị Du hoàng phẫn nộ phái người áp giải đi.

Mặc dù chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn ngủi nhưng rất nhiều đại thần cũng cảm giác được Du hoàng không vui, sắc mặt vô cùng thâm trầm, lộ ra loại uy nghiêm khiến người khác sợ hãi.

Cho dù là mấy vị hoàng tử mà ngày thường được sủng ái nhất cũng không dám tùy tiện mở miệng.

Du Phi Nhã có chút bận tâm liếc nhìn về hướng Thác Bạt Tiêu Dao bị áp giải đi rồi lại tiếp tục trầm mặc.

Nàng không biết tại sao Thác Bạt Tiêu Dao lại làm Du hoàng tức giận vào lúc này.

Như vậy không lẽ là hắn muốn đánh mạnh vào mặt Du hoàng ngay trước mặt tất cả mọi người đó chứ? Thân là chủ nhân của Đại Du tiên triều, sao Du hoàng có thể dễ dàng bỏ qua cho hắn được.

Trong lúc nhất thời, trong lòng nàng khẽ than một tiếng, không biết phải làm sao, cũng không biết phải xử lý chuyện tiếp theo như thế nào.

Thác Bạt Tiêu Dao vẫn quá lỗ mãng, không suy nghĩ nặng nhẹ cùng với được mất.

“Phi Nhã, xem ra ngươi cũng có rất nhiều chuyện giấu diếm bản hoàng.”

Cuối cùng sắc mặt Du hoàng cũng khôi phục lại, nhàn nhàn nhìn Du Phi Nhã một cái rồi nói.

Hắn cũng không ngốc, từ thái độ của Thác Bạt Tiêu Dao có thể nhìn ra hắn và Du Phi Nhã cũng không chỉ quen biết đơn giản như vậy.

Chỉ là từ trước cho tới bây giờ Du Phi Nhã cũng chưa từng nhắc tới với hắn.

Điều này khiến Du hoàng không khỏi có chút thất vọng, trong mắt hắn thì Du Phi Nhã là một người luôn nghe lời vừa chững chạc lại vừa khôn khéo, chưa từng giống như bây giờ, giấu diếm hắn nhiều chuyện như vậy.

Từ lúc nào lại biết vì một người nam tử mà giấu diếm hắn nhiều chuyện như vậy.

Sắc mặt Du Phi Nhã trắng bệch, thấp giọng nói: “Cũng không phải nữ nhi muốn giấu diếm phụ hoàng, vì có nguyên nhân…”

Nàng đang muốn giải thích nhưng Du hoàng đã phất tay ngắt lời, thản nhiên nói: “Ngươi không cần giải thích, từ hôm nay trở đi người ở lại trong phủ đi, không có mệnh lệnh của bản hoàng thì không cho phép ngươi bước ra khỏi phủ nửa bước.”

Nghe nói như vậy, sắc mặt Du Phi Nhã lại càng tái nhợt hơn, thân thể run lên như bị sét đánh trúng, có chút khó có thể tin được.

Đã lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên nàng bị Du hoàng cấm túc, không cho phép nàng bước ra khỏi phủ đệ nửa bước.

Nàng hiểu rõ là Du hoàng đã thực sự tức giận.

“Vâng, phụ hoàng.”

Nhưng ở thời điểm này, nàng cũng không dám ngỗ nghịch làm trái ý của Du hoàng, cúi đầu xuống nhỏ giọng đáp, ánh mắt có vẻ hơi ảm đạm.

Trong lúc lơ đãng thì nàng nhìn sang bên cạnh, thấy khóe miệng Cố Trường Ca ngậm lấy nụ cười như có như không, giống như là đang dò xét nàng.

Trong lòng Du Phi Nhã sinh ra một loại cảm giác kỳ quái, khó mà nói ra được, phảng phất như toàn bộ mọi thứ xảy ra trong điện hôm nay đều do Cố Trường Ca thôi thúc gây ra.

Nếu không phải vì Cố Trường Ca thì Thác Bạt Tiêu Dao cũng sẽ không khiến Du hoàng tức giận.

“Khiến Trường Ca thiếu chủ chê cười rồi, bản hoàng cũng không nghĩ tới hôm nay lại xuất hiện loại chuyện này, thực sự là mất mặt.”

Sau đó, Du hoàng quay đầu nhìn về phía Cố Trường Ca, không nhịn được mà lắc đầu thở dài.

Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt dò xét Du Phi Nhã.

Hắn vẫn luôn quan sát diễn biến của sự việc, kỳ thực cũng gần giống với dự liệu của hắn.

Nghe vậy thì hắn cười cười, sau đó lắc đầu nói: “Thật là khiến ta cảm thấy ngoài ý muốn, vị Tam công tử của Thác Bạt phủ này lại làm mọi chuyện trở thành như vậy, vốn dĩ ta còn có chút thương tiếc nhân tài, bây giờ xem ra người này khó mà sử dụng.”

Không chỉ cự tuyệt lời ban hôn của Du hoàng trước mặt mọi người mà còn nói ra chuyện người ngưỡng mộ trong lòng là Du Phi Nhã.

Việc này cũng không đơn giản như hình dung là đại nghịch bất đạo, mà chính là tự chết.

Đối với Cố Trường Ca mà nói thì sau khi Thác Bạt Tiêu Dao bị nhốt vào thiên lao, mọi chuyện sẽ càng dễ làm hơn.

Mặc dù Đại Du tiên triều được xưng là thiên la địa võng, thậm chí ở nơi sâu nhất còn giam giữ cừu địch Kẻ thành đạo năm đó.

Nhưng nếu như Cố Trường Ca muốn lặng lẽ lẻn vào không một tiếng động thì vẫn dễ như trở bàn tay.

Cho dù Thác Bạt Tiêu Dao có chết ở bên trong đại lao thì cũng sẽ không có người hoài nghi hắn.

Sau khi xảy ra chuyện như vậy, rất nhiều đại thần trong yến hội bao gồm cả Du hoàng cũng mất đi hứng thú…

Hết chương 1610.
Bạn cần đăng nhập để bình luận