Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1608: Khêu gợi

Chương 1608: Khêu gợi

Sắc mặt Thác Bạt Tiêu Dao hơi biến đổi, sau đó lại khôi phục như bình thường, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Du hoàng bệ hạ hiểu lầm rồi, Tiêu Dao không phải là xem thường các vị không chúa, chỉ là trong lòng đã có ý trung nhân, thật sự không dung được các nàng.”

“Các vị công chúa thiên tư quốc sắc hiếm thấy trên đời, nếu không phải vì duyên cớ này, Tiêu Dao cao hứng còn không kịp nữa là...”

“Lời này từng câu từng chữ đều là thật, không hề giả dối.”

Hắn đã quyết định, cho dù là liều mạng đắc tội với Du hoàng, hôm nay nhất định cũng phải nói cho rõ ràng.

“Tên gia hỏa này vẫn còn nhớ kỹ hoàng tỷ.” Du Minh lập tức nhìn rõ ý đồ của Thác Bạt Tiêu Dao, không khỏi cười lạnh nói.

Du Liệt bên cạnh hắn trầm mặt như nước, cũng không nói nhiều.

Thân là người thừa kế tương lai của Đại Du, hôm nay Thác Bạt Tiêu Dao chính miệng cự tuyệt Du hoàng ban hôn, điều này làm hắn cảm thấy hoàng uy bị khiêu khích.

Vốn dĩ hắn không có bao nhiêu hảo cảm đối với Thác Bạt Tiêu Dao, bây giờ càng nhìn càng không vừa mắt.

“Ha ha, bản hoàng thấy ngươi cũng không có lá gan đó. Nữ nhi của ta ai mà không tuyệt sắc nhân gian, nếu trong lòng ngươi đã có ý trung nhân, vậy chuyện kia bản hoàng đương nhiên sẽ không ép buộc.” Du hoàng hừ lạnh một tiếng, mặc dù không vui nhưng cũng không tiếp tục nổi giận.

Tuy rằng chuyện này khiến sắc mặt hắn tối sầm nhưng hắn cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đi trách tội Thác Bạt Tiêu Dao.

Chỉ là từ nay về sau, Thác Bạt Tiêu Dao thậm chí là Thác Bạt gia tộc muốn được hắn ban thưởng và coi trọng sẽ trở nên càng ngày càng khó khăn hơn mà thôi.

Rất nhiều đại thần cũng câm như hến, không dám nhiều lời.

Mặc dù lời giải thích của Thác Bạt Tiêu Dao rất hợp lý nhưng trong mắt bọn họ lại cực kỳ ngu xuẩn.

“Chuyện này suy cho cùng đều do tại hạ lỗ mãng, cho nên mới khiến Du hoàng bệ hạ không vui.”

“Nếu sớm biết trái tim Tam công tử của Thác Bạt phủ không ở đây, ta cũng sẽ không nói đến chuyện ban hôn này nọ.”

Lúc này Cố Trường Ca than nhẹ một tiếng, tựa hồ có chút bất đắc dĩ mang theo ý xin lỗi nói.

Nghe vậy vẻ tức giận trên mặt Du hoàng mới tản đi, hắn khoát tay áo nói: “Sao Trường Ca thiếu chủ lại nói như vậy, chuyện này đâu thể trách ngươi, ngươi cũng chỉ có ý tốt….”

Một câu “Chẳng qua Thác Bạt Tiêu Dao không biết điều” còn lại thì hắn không nói ra, tuy nhiên rất nhiều đại thần đều biết là có ý gì, không khỏi tỏ vẻ thương hại đối với Thác Bạt Vân Thiên, thần sắc nhìn có chút hả hê.

Vừa rồi bọn hắn còn ước ao ghen tị, thế nhưng chỉ trong chớp mắt, thịt mỡ đưa đến bên mép, hắn không chỉ nôn ra mà còn mắng một câu khó ăn.

Hậu quả là chọc cho Du hoàng tức giận, hơn nữa từ nay về sau sẽ bị lạnh nhạt, e rằng trong lúc không chú ý thì đã đắc tội với Cố Trường Ca.

Ắt hẳn là sau ngày hôm nay, vinh quang của Thác Bạt phủ sẽ không còn nữa.

Trên mặt Thác Bạt Vân Thiên hiện vẻ uất ức, tinh thần vô cùng suy sụp, trong lòng than thở liên tục.

Hắn cũng không tiện trách cứ Thác Bạt Tiêu Dao ngay trước mặt mọi người, đáng lẽ là nên cao hứng vì Thác Bạt Tiêu Dao ẩn giấu thực lực, thế nhưng hiện tại sự cao hứng cũng bay đi sạch….

“Trường Ca thiếu chủ hà tất phải để ý loại chuyện nhỏ nhặt này. Du Liệt, còn không mau tới kính Trường Ca thiếu chủ một ly.”

“Sau này nếu như có cơ hội ngươi phải lui tới chỗ Trường Ca thiếu chủ thường xuyên hơn, nghĩ đến tuổi tác của ngươi cũng không chênh lệch bao nhiêu với thiếu chủ, mà trình độ lại như một trời một vực. Nếu ngươi có thể đạt tới một phần mười Trường Ca thiếu chủ, cũng coi như bản hoàng có thể yên tâm giao Đại Du cho ngươi.”

Trên thủ vị, Du hoàng nhanh chóng khôi phục thần sắc. Dù sao cũng là tiên triều chi chủ, lúc này hắn nở nụ cười rồi nói sang chuyện khác, đưa tay đón lấy ly rượu mà Nhị hoàng tử Du Liệt tiến lên mời.

“Vâng thưa phụ hoàng.”

Du Liệt biết thừa đây là cơ hội để rút ngắn quan hệ với Cố Trường Ca, nghĩ vậy trên mặt cũng hiện lên nụ cười khiêm tốn, tay cầm ly rượu đi tới, dáng vẻ tuấn lãng lạ thường, long hành hổ bộ, phong thái hoa lệ.

Biểu tình như vậy lại đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng kiêu ngạo của Thác Bạt Tiêu Dao ở phía đối diện.

“Du Liệt kính Trường Ca thiếu chủ một ly.”

“Nhị hoàng tử, mời!”

Cố Trường Ca mỉm cười, gật đầu một cái rồi lại như chợt nhớ ra điều gì, hỏi với vẻ đầy hứng thủ: “Nói đi cũng phải nói lại, tại hạ có điểm tò mò không biết rốt cuộc là nữ tử như thế nào mà có thể khiến Tam công tử của Thác Bạt phủ từ chối ý tốt của Du hoàng bệ hạ?”

Lời này của hắn khiến đám người nghe mà sững sờ.

Cũng không tồi, chỉ một câu mà đã khơi dậy lòng hiếu kỳ của mọi người.

Nói dễ nghe chút thì là cự tuyệt ý tốt của Du hoàng, nói khó nghe thì chính là do chướng mắt những công chúa kia.

Thần sắc Du hoàng hơi biến đổi, thực ra hắn cũng cảm thấy có chút tò mò. Nếu Thác Bạt Tiêu Dao không nói được nguyên nhân tại sao thì hắn sẽ bị khép vào tội khi quân.

“Trùng hợp là bản hoàng cũng muốn biết điều này.” Hắn mỉm cười, gật đầu nói.

Cố Trường Ca thấy vậy liền cười nói tiếp: “Chi bằng như vậy đi, nếu vị Tam công tử của Thác Bạt phủ này ngưỡng mộ nữ tử của Đại Du, bệ hạ hãy tác thành cho bọn họ, ban hôn cho hai người, vừa hay lại có thể cáo lỗi với Tam công tử bởi vì vừa nãy ta có chút lỗ mãng.”

Du hoàng cũng không biết tại sao Cố Trường Ca lại coi trọng Thác Bạt Tiêu Dao đến thế, còn định tỏ ý xin lỗi hắn.

Có điều Cố Trường Ca đã nói như vậy, hắn cũng không tiện từ chối, bèn mở miệng hỏi thăm Thác Bạt Tiêu Dao một lần nữa.

Dù sao đây cũng là chuyện nhỏ mà thôi, chỉ cần một câu nói của hắn.

Hết chương 1608.
Bạn cần đăng nhập để bình luận