Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2815. Tiếng đàn

Chương trước Chương sau
Thông báo
Truyện viptruyenfull.com đã đổi địa chỉ thành https:viptruyenfull.com. Hãy truy cập bằng địa chỉ mới để có kết nối ổn định hơn nhé!
“Hoàng Tâm Thánh Thạch...”
Nữ tử trung niên là quản sự của Lâm Thủy Hiên khi trông thấy vật kia lập tức ngây người, bởi vì nàng nhận ra khối tiên tài này.
Đây chính là vô thượng tiên tài được dùng để chế tạo thành tiên đế khí, chỉ riêng một phần bằng móng tay kia thôi đã có giá trị khó mà ước lượng được rồi.
Mà trước mắt nàng đây lại có một khối to bằng nắm tay thế kia.
“Sau khi xử lý tốt việc của ta thì nó liền thuộc về ngươi.”
Sở Tiêu cười đùa, có vẻ như hắn rất hưởng thụ vẻ mặt gần như ngây ngốc của nữ tử trung niên kia.
Một viên Hoàng Tâm Thánh Thạch to bằng nắm tay đủ để làm cho rất nhiều Tiên Đế điên cuồng cướp đoạt.
Mặc dù nữ tử trung niên là quản sự của Lâm Thủy Hiên, nhưng cũng chưa từng thấy qua Hoàng Tâm Thánh Thạch lớn như vậy.
Song nàng không phải hạng người đơn giản, nữ tử trung niên rất nhanh đã lấy lại được sự bình tĩnh, ánh mắt gian nan dời khỏi Hoàng Tâm Thánh.
“Vị công tử này xin yên tâm, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hài lòng.”
Nữ tử trung niên cung kính nói xong liền lui ra, đồng thời phân phó điều tới một đám người bán nghệ không bán thân.
Nàng không biết lai lịch của Sở Tiêu, song chỉ từ tư thế tiện tay liền lấy ra một viên Hoàng Tâm Thánh Thạch như thế kia, thì tuyệt đối không phải kẻ đơn giản, so với suy đoán lúc trước của nàng còn kinh khủng hơn nhiều.
Sở Tiêu đối với phản ứng của nữ tử trung niên không hề cảm thấy bất ngờ chút nào, xưa nay hắn quen vung tiền như nước, một viên Hoàng Tâm Thánh Thạch cũng không tính là cái gì.
Mặc dù khi hắn đi ra ngoài phụ mẫu lẫn ca ca nhiều lần dặn dò hắn, bảo hắn không được được trêu chọc thị phi. Đồng thời không được để lộ thân phận, tất cả đều lấy khiêm tốn làm chủ, song bây giờ Sở Tiêu đang ở thời điểm tuổi trẻ khí thịnh.
Theo hắn thấy, có thân phận và tài lực không bày ra thì còn ý nghĩ gì nữa chứ? So sánh với thời điểm ở Tiên Sở Hạo Thổ, bây giờ có thể nói là hắn khiêm tốn hơn rất nhiều rồi.
“Thiếu gia đừng tức giận, uống rượu đi.”
Sở Tiểu Nhị thấy thế nhanh chóng rót rượu cho Sở Tiêu.
Hắn có thể đi theo bên người Sở Tiêu đương nhiên là có năng lực của hắn, giỏi nịnh nót nói ngọt, cho nên rất hợp ý với Sở Tiêu.
“Đó là âm thanh gì?”
Sở Tiêu bưng chén rượu lên, sau đó uống một ngụm, lông mày hắn bỗng nhiên nhíu lại, dường như có chút bất ngờ và kinh ngạc. Mỗi nhã gian tuy rằng đều có cách âm, nhưng giờ phút này hắn vẫn nghe được tiếng đàn du dương từ cách đó không xa truyền đến, giống như một nữ tử ôn nhu ở nơi đó ngâm nga khẽ hát, cực kỳ lưu luyến.
Tiếng đàn này hoàn toàn khác với bất cứ tiếng đàn nào mà Sở Tiêu từng nghe qua, ôn nhu phấn chấn, tựa như một giai nhân đang ngồi một mình ở khuê phòng, ở trong gác xép nhìn ra nơi xa.
Ánh mắt nàng lấp lánh giống như có sương mù, có vẻ đang nhìn về phía người trong lòng, một sợi tóc đen buông xuống bên hông, có một dáng người cực kỳ xinh đẹp.
“Ai đang tấu khúc này thế?”
Sở Tiêu lập tức cảm thấy hứng thú, hắn nghe mà cũng ngứa ngáy cả người, đang tính đi ra ngoài xem một chút.
Đúng lúc này, bên ngoài nhã gian, nữ tử trung niên dáng vẻ tú bà dẫn theo vài nữ tử thướt tha rất thanh tú chậm rãi đi vào.
Gương mặt của mấy nữ tử này đều thanh lệ bất phàm, trông có vẻ cực kỳ động lòng người.
Mỗi người đều đeo mạng che mặt chứ không để lộ chân dung gặp người, tất cả đều mặc bạch y, thân thể còn rất thon thả.
Mấy người đi theo phía sau cụp mắt xuống, dường như không hề thấy rung động bởi vì thân phận của Sở Tiêu.
“Vị công tử, mấy vị này đều là người bán nghệ chứ không bán thân của Lâm Thủy Hiên chúng ta, tinh thông mọi thứ như cầm kỳ thư họa, tu vi bản thân cũng không tầm thường.”
“Ngài thấy thế nào?” Nữ tử trung niên mỉm cười tươi rói giới thiệu với Sở Tiêu.
Vì khối Hoàng Tâm Thánh Thạch to bằng bàn tay kia mà nàng cũng khuyên mấy vị thanh quan nhân này, nói cho các nàng biết lai lịch của Sở Tiêu vô cùng phi phàm, không thể đắc tội hắn được.
Cơ mà nếu như ở trong Lâm Thủy Hiên thì các nàng có thể yên tâm, không cần lo lắng Sở Tiêu sẽ phá hư quy củ.
Phần lớn thanh quan nhân đều là người bán nghệ không bán thân, đây chính là quy củ trước đó, bất cứ kẻ nào cũng không thể ép buộc các nàng.
Sở Tiêu không để ý tới mấy vị thanh quan nhân này, mà lại nhìn về phía nữ tử trung niên rồi hỏi:
“Tiếng đàn kia từ đâu truyền đến?”
Nữ tử trung niên nghe vậy cũng sửng sốt, sau đó cẩn thận lắng nghe mới nghe được bên ngoài truyền đến tiếng đàn như có như không.
Nàng nhìn về phía đó, sau đó thì thầm giải thích,
“Bẩm vị công tử này, đó là từ trong tầng cao nhất tại đây, nơi vị khách quý kia bao hết truyền ra.”
Tử Tiêu Sơn, Lăng Thần Quật và các đệ tử của thế lực chí cường khác hiện giờ đều tụ tập ở Lâm Thủy Hiên, việc này hoàn toàn không phải chuyện gì bí mật.
Mà tầng lầu cao nhất đó thì chỉ có khách nhân tôn quý nhất của Lâm Thủy Hiên mới có tư cách đi tới.
Hết chương 2815.
Bạn cần đăng nhập để bình luận