Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3584. Không nên vì bọn họ mà đau thương



Chương 3584. Không nên vì bọn họ mà đau thương




Cùng lúc đó, thế ngoại.
Tộc địa Lạc tộc.
Lạc tộc đã từng là một trong Đại Thiên Bát Bộ Chúng. Sau khi tổ chức Đại Thiên tan rã, Lạc tộc cũng biến mất trong mắt thế nhân.
Cho dù là những thế lực còn lại của Bát Bộ Chúng cũng hiếm khi biết được vị trí của Lạc tộc.
Cộng thêm Thiên Chúng cho đến nay vẫn phái người đi tìm kiếm nội tình Đại Thiên ở các bộ chúng khác, mượn sức mạnh bên trong Táng Thế Chi Quan không ngừng phái người xâm nhập đánh vào, khiến cho Lạc tộc đã từng một thời gian rất dài phải phiêu bạt đào vong.
Mãi cho đến khi viễn tổ Lạc tộc là Lạc chủ bị trọng thương tọa hóa, vào thời điểm cuối cùng của sinh mệnh, ông đã dùng thủ đoạn vô thượng của mình ngăn cách liên hệ giữa Lạc tộc với thế gian, mới giúp cho Lạc tộc dần dần ổn định lại, ẩn cư thế ngoại, không hỏi chuyện Thương Mang.
Tộc nhân Lạc tộc tin tưởng vững chắc viễn tổ Lạc tộc sẽ không chết. Vào một thời điểm nào đó trong tương lai, ngài sẽ trở về. Cho nên, cứ cách một khoảng thời gian, bọn họ sẽ lựa chọn hậu đại có huyết mạch nồng đậm nhất, tinh thuần nhất để làm tế phẩm hiến tế cho viễn tổ, trở thành ngọn đèn chiếu sáng cho viễn tổ từ trong bóng tối cửu u mênh mông trở về.
Lạc Tương Quân đào tẩu khỏi Lạc tộc, biến thành “đạo tặc” một giới cũng bởi vì nàng tận mắt nhìn thấy phụ mẫu thân tộc, nhìn thấy toàn bộ quá trình hiến tế tộc nhân.
Trong quá trình này, cha mẹ của nàng không hề có bất kỳ phản kháng, ngược lại còn say mê trong đó, xem bản thân có thể trở thành một tế phẩm cho viễn tổ là một chuyện vinh quang vô thượng đến cỡ nào.
Lạc Tương Quân cho rằng trên dưới Lạc tộc đều điên rồi, vì một tồn tại đã chết từ lâu, không còn tồn tại trên thế gian này nữa, vì một tín ngưỡng hư vô mờ mịt mà hy sinh tộc nhân từ đời này sang đời khác để đổi lấy chút hy vọng ít ỏi đó.
Tộc đàn bệnh hoạn như vậy sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt tiêu vong trong Thương Mang.
Tiếc rằng, đã thoát đi rất nhiều năm, nàng vẫn một lần nữa bước lên vùng đất tràn ngập tai ương, tuyệt vọng và ảm đạm đó.
Nhất là nàng từ miệng Vĩnh Hằng Thủy Thần biết được viễn tổ Lạc tộc rất có thể không chết mà chơi trò man thiên quá hải, ẩn núp mà thôi.
Một đám trưởng lão đã sớm nhận được tin tức của Lạc Tương Quân, đang ở trong từ đường chờ nàng.
Đại tộc trưởng Lạc tộc là một nam nhân mái tóc bạc trắng, tinh thần quắc thước, khoác trường bào màu bạc, trên gương mặt đã có dấu vết của tháng năm, ánh mắt lập lòe ngân quang.
Trong con ngươi ông ta có vết rách hình chữ thập, từng sợi ngân quang phát ra từ trong đó, tràn ngập khí tức thời không, cực kỳ kinh người.
Đây là đặc điểm trời sinh của Lạc tộc, có năng lực thôi động thời không. Bình thường, Lạc Tương Quân đã giấu nó đi. Nếu không, dựa vào tu vi và thực lực của nàng, rất nhiều ngôi mộ còn không thể đụng vào, chứ đừng nói chi là đào mệnh trong tự nhiên.
Nàng dám nhận chìa khóa của Vĩnh Hằng bí tàng từ trong tay của Cố Trường Ca chính là dựa vào thiên phú của chủng tộc mình.
“Nơi mai táng viễn tổ nằm ở chỗ sâu mộ viên từ đường, nơi đó có anh linh ngủ say của Lạc tộc chúng ta từ trước đến nay…”
“Nếu tiền bối muốn đến đó, mời theo chúng ta.”
Đại trưởng lão Lạc tộc dẫn đường, dẫn Vĩnh Hằng Thủy Thần đến mộ viên. Lạc Tương Quân đi đằng sau.
Nàng không biết Vĩnh Hằng Thủy Thần làm thế nào chỉ dựa vào mấy câu đơn giản đã có thể khiến cho đại trưởng lão Lạc tộc tin phục, đáp ứng thỉnh cầu của ông ta, dẫn ông ta đến nơi mai táng của viễn tổ Lạc tộc đang ngủ say. Giữa Lạc tộc và Vĩnh Hằng Thủy Thần hẳn là có chút nguồn gốc.
Vĩnh Hằng Thủy Thần không phải những tổ thần bình thường có thể so sánh. Bất luận thời không đại đạo Lạc chủ đang nắm trong tay, hay thời gian đại đạo của Vĩnh Hằng Thủy Thần đều có thể xưng là đại đạo huyền diệu cao cấp nhất thế gian.
Cho dù là tồn tại Tổ đạo cảnh cũng khó mà lĩnh hội được hai đại đạo thời gian và không gian.
Mộ viên Lạc tộc nằm ở chỗ sâu phía sau núi. Nói là mộ viên, thật ra nó là một ngọn sơn phong cổ lão nguy nga.
Chung quanh đều là cổ thụ chọc trời, che khuất cả bầu trời, cành lá thô to. Mặt đất cháy đen giống như được máu tươi đổ bê tông tạo thành, lượn lờ từng sợi sương mù huyết sắc, có thể thấy được từng lăng mộ kéo dài xuống núi, chồng chất lên nhau giống như bậc thang.
Bên trong mỗi lăng mộ không có thi cốt. Lạc tộc chết đi sẽ hóa thành mảnh vụn bay đầy trời. Thật ra lăng mộ nơi này cũng chỉ để tưởng nhớ mà thôi.
Trên đường lên đỉnh núi, Lạc Tương Quân nhìn thấy mộ của cha mẹ mình.
Ánh mắt của nàng lướt qua một sự đau thương, sau đó cảm xúc này đã bị nàng ép xuống. Cha mẹ của nàng tự nguyện trở thành tế phẩm. Không đúng, hẳn tất cả lăng mộ trên ngọn núi này, tất cả anh linh ngủ say của Lạc tộc đều tự nguyện.
Hồn của bọn họ được Lạc chủ ôm ấp. Cho đến một khắc hiến tế, bọn họ đều an bình và vinh hạnh.
Nàng không nên vì bọn họ mà đau thương. Hết chương 3584.



Bạn cần đăng nhập để bình luận