Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1207: Hai nhân cách

Chương 1207: Hai nhân cách

Thiền Hồng Y vẫn lạnh lùng quan sát tất cả, nhìn hắn giết hết mọi người.

Đồng thời nàng cũng đang thôn phệ mệnh bản nguyên nơi đây, làn khói màu đỏ máu phóng lên tận trời cao, che rợp bát phương, tụ về phía nàng.

Sương máu phiêu đãng, rất nhanh nơi này cũng chỉ còn lại hai người họ, cùng với A Đại đã ngoan ngoãn thối lui, Cố Trường Ca thu lại Huyền Dương Thiên đao, thân hình hạ xuống từ trên không trung, vạt áo phiêu phiêu, không nhiễm bụi trần, không mảy may nhìn ra được hắn vừa giết người.

Hắn tùy ý cười, dáng vẻ như đang ôn lại chuyện xưa với cố nhân, đồng thời đi về phía Thiền Hồng Y.

Nàng thấy hắn đi tới, trong đôi mắt lại hiện lên lệ khí đáng sợ, hận ý tận xương tủy.

Sát khí mênh mang, phá nứt trời cao.

"Ta muốn giết ngươi." Nàng chỉ nói vỏn vẹn một câu không có tình cảm, khí tức lạnh lùng vô tình lại khủng bố tràn ra từ trên người, tựa như muốn quay lại bộ dạng đại sát tứ phương vừa rồi.

Sau khi cắn nuốt rất nhiều mệnh bản nguyên cường đại ở đây, thương thế của nàng thật sự đã chuyển biến tốt đẹp, nhưng cũng chỉ có thể hơi áp chế vết thương cũ.

Có điều, so với lúc vừa rời khỏi Táng Ma Uyên thì đã tốt lên rất nhiều.

Nhưng sau một khắc, trên gương mặt chưa từng thay đổi của nàng lại xuất hiện biến hóa

"Ngươi..."

Thiền Hồng Y nhìn chằm chằm Cố Trường Ca, trên gương mặt chất đầy lệ khí, cảm nhận được có thứ khác lẫn vào trong những mệnh bản nguyên cường đại này.

Chính là những thứ này khiến cho hiện tại nàng không thể dùng được pháp lực, mặc dù chỉ là ảnh hưởng trong chốc lát, nàng có thể hóa giải rất nhanh.

Nhưng chốc lát lại có thể thay đổi rất nhiều chuyện.

"Có phải cảm giác mình không dùng được pháp lực không?"

"Vậy cứ ngoan ngoãn ngủ một giấc đi."

Cố Trường Ca chú ý tới chút biến hóa trên gương mặt của nàng, không khỏi mỉm cười.

Sau đó lòng bàn tay hiện ra một kiện thiền y màu vàng trắng, phía trên có rất nhiều Phật quang tỏa sáng. Giống như từng vị cao tăng đắc đạo ngày đêm tụng niệm Phật kinh, gia trì Phật pháp.

Phật quang chiếu rọi phổ độ, chiếu xuống gương mặt Thiền Hồng Y, từng chút lệ khí tản đi, tựa như tuyết đọng gặp nắng gắt.

Giờ khắc này, xung quanh Thiền Hồng Y bốc lên ánh sáng, Phật quang vạn đạo, điềm lành rực rỡ, nở nộ không ngừng

Giống như muốn gột rửa hết ma khí trên người nàng.

"Đã giết nhiều người như vậy, lệ khí tiêu tán đủ rồi, chắc có thể bình tĩnh lại.”

Cố Trường Ca lim dim mắt, khoác thiền y lên người nàng, lệ khí tản đi từng chút một, tựa như khói xanh phát ra tiếng xèo xèo

Gương mặt mang lệ khí của Thiền Hồng Y dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt hơi mê mang nhìn tứ phía, tựa hồ rất nghi hoặc.

Nàng lại nhìn bàn tay và váy áo nhuốm máu của mình, càng mờ mịt hơn. "Sư... sư phụ..."

Thiền Hồng Y nhìn về phía nam tử trẻ tuổi trước mặt, cảm nhận được khí tức quen thuộc, nhịn không được thầm nói đây là người vô cùng quan trọng đối với nàng.

Mặc dù nàng đã quên rất nhiều thứ nhưng hai chữ đó tựa như dấu ấn khó phai mà bật thốt lên một cách tự nhiên.

Mệnh trung chú định, không cách nào xóa bỏ.

Nàng giơ bàn tay mảnh mai trắng nõn, tựa như ngày thường muốn đưa tay với lấy.

Nhưng đến nửa chừng lại rụt về theo quán tính, nhìn thoáng qua nơi đây có trận văn sáng lên, đánh về phía nàng.

"Nơi đây đã ở bên ngoài rồi."

Cố Trường Ca mỉm cười, nắm lấy bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của nàng, sau đó lấy khăn thêu sạch sẽ từ trong ngực ra, cẩn thận, dịu dàng lau đi vết máu trên gương mặt và trên tay nàng.

Thiền Hồng Y mê mang nhìn khắp tứ phía, đôi tròng mắt như bảo thạch màu đen, không tỳ vết lộ ra sự mơ hồ, nghiêng đầu, tóc đen rủ xuống, "Bên ngoài?"

"Sư... sư…”

Nàng bỗng rụt tay lại, giọng nói yếu ớt.

Hắn nhìn vết rạn nơi xương tay của nàng, thương thế trên đó không biết lưu lại từ lúc nào, đã rất lâu rồi, rất khó khép lại. Trước đó còn bị rất nhiều khí tức hỗn tạp ăn mòn, giờ đánh xong một trận lại nứt ra, nhìn mà kinh hãi.

Trạng thái trước đây của nàng vốn không cảm nhận được đau đớn, trong lòng chỉ có giết chóc vô cùng vô tận.

Dù là thân thể rạn nứt, thần sắc cũng không có gì thay đổi, không biết thế nào là đau đớn.

Nhưng giờ đây nàng có thể cảm nhận rõ được những đau đớn này, sắc mặt hơi tái, cắn chặt răng.

Rồi lại mơ hồ, dường như cũng không biết vì sao lại đau đến thế. Cố Trường Ca thoáng im lặng.

"Rất nhanh sẽ không còn đau nữa."

Sau đó, sắc mặt của hắn lộ vẻ nhu hòa, từng tia pháp lực ôn hòa hội tụ lại, hóa thành ráng mây, chứa đựng tạo hóa nở rộ như đóa sen xanh, ẩn chứa sức mạnh kinh người. "Ừm... không... không đau."

Trên thương thế, từng sợi khói xanh hiển hiện, theo tiếng xèo xèo nàng nhớ lại trước kia từng đánh nhau với người ta, vì vết thương rất đau không chịu đựng được mà bị sư phụ trách phạt.

Cho nên dù đau lắm nàng cũng phải nói không đau. Cố Trường Ca nhìn nàng, khẽ lắc đầu, biết nàng vì sao lại nói như vậy.

Theo cái nhìn của hắn, trong thời gian dằng dặc vô tận bị phong ấn ở Táng Ma Uyên, sở dĩ Thiền Hồng Y bị phân thành hai nhân cách có liên quan mật thiết tới điều này.

Không biết đau đớn, không sợ đau đớn, chỉ có thù hận, nhưng lại có thể chống lại sự cô đơn đằng đẵng vô biên và tổn thương

Sau đó, Cố Trường Ca mang theo Thiền Hồng Y biến thành cầu vồng rời khỏi nơi đó.

Nơi này huyết vụ phiêu đãng, trong phạm vi mấy trăm ngàn dặm vẫn là tuyết phủ trắng trời và binh khí sứt mẻ tứ tán, giờ đã hóa thành tử địa, phế tích.

Trên đường đi, Thiền Hồng Y đều mơ hồ, có rất nhiều chuyện không thể nhớ nổi, lại có rất nhiều chuyện vĩnh viễn không quên, "Sư... Sư phụ, người... tại sao lại bỏ Hồng Y ở đó?"

"Người... người cũng không chịu tới thăm ta, ta rất nhớ người."

"Hồng Y rất ngoan mà, người... người đừng bỏ ta một mình được không, ở đó tối lắm."

Hết chương 1207.
Bạn cần đăng nhập để bình luận