Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1793: Giúp ngươi lấy lại tất cả

Chương 1793: Giúp ngươi lấy lại tất cả

Trong lúc rất nhiều thiên kiêu Thanh Hồng Cổ giới đang đàm luận về dự định tương lai, bên ngoài phủ đệ chợt vang lên âm thanh đập cửa.

“Xin hỏi Tuyết Yên cô nương có ở đây không?”

Một nam tử trung niên nho nhã gương mặt tươi cười đứng ở bên ngoài phủ đệ, lên tiếng hỏi.

Sau lưng hắn còn có rất nhiều tu sĩ cung kính đi theo, có Nhân tộc cũng có Thái Cổ dị tộc, mỗi một sinh linh tu sĩ đều có thực lực vô cùng cường đại, khí huyết như đại dương sôi trào, chấn nhiếp nhân tâm.

Hạ nhân phụ trách trông coi phủ đệ chưa từng nhìn thấy trận thế này, mặt hơi biến sắc, vội vàng nói: “Đúng là Tuyết Yên cô nương ở đây. Xin hỏi đại nhân ngài là?”

Từ thần sắc và trang phục của nam tử trung niên cũng có thể nhìn ra chắc chắn hắn ngồi ở địa vị cao đã lâu, thân phận cũng không hề đơn giản, ánh mắt ẩn chứa sự uy nghiêm.

“Tại hạ là Tam chưởng quỹ của Vạn Đạo Thương Minh trong chiến trường bách giới, đặc biệt tới đây theo sự phân phó của công tử để tìm Tuyết Yên cô nương.” Nam tử trung niên mỉm cười nho nhã.

“Tam chưởng quỹ của Vạn Đạo Thương Minh?”

Sau khi nghe hạ nhân bẩm báo, đám người Thanh Hồng Cổ giới đang vội vàng chạy đến cửa phủ đệ không khỏi ngạc nhiên trợn mắt há mồm, thần sắc kinh hãi.

Thân phận Tam chưởng quỹ của Vạn Đạo Thương Minh cũng không hề thấp hơn so với chúa tể sau lưng Chu Tước phường, hắn vô cùng thần bí. Ngày thường không người nào có thể thấy được chân nhân.

Ai có thể nghĩ tới, hôm nay hắn vậy mà lại hiện thân ở nơi này, cố ý tìm Tuyết Yên sư muội?

Hơn nữa, công tử trong miệng của hắn e là cũng chỉ có vị kia?

Nghĩ tới đây, toàn thân đám người Thanh Hồng Cổ giới chấn động, tất cả đều ném ánh mắt vô cùng hâm mộ về phía Tuyết Yên.

“Đại nhân, ngài muốn tìm ta sao?”

Sau khi sững sờ, Tuyết Yên cũng rõ ràng thân phận của nam tử trung niên nho nhã đứng trước mặt mình vô cùng kinh khủng. Nàng đi lên phía trước, dò hỏi với vẻ hết sức kính cẩn.

“Không phải là ta muốn tìm ngươi, mà là công tử muốn tìm ngươi.” Nam tử trung niên nho nhã mỉm cười: “Ngươi hãy đi theo ta, đừng để công tử đợi lâu.”

Ngữ khí của hắn rất hiền hoà, tuy nhiên lại ẩn chứa một cỗ chân thật đáng tin, cũng không để ý Tuyết Yên có đồng ý hay không.

Đương nhiên, trong mắt hắn chỉ e không có người nào dám cự tuyệt loại chuyện này.

Phải biết rằng, ngay cả thần nữ của các bất hủ đạo thống trên thượng giới khi biết được Cố Trường Ca muốn gặp các nàng, chỉ sợ cũng sẽ mừng rỡ như điên, kích động không thôi.

Cô nương đến từ một hạ giới nho nhỏ này rốt cuộc là có tài đức gì mà có thể khiến Cố Trường Ca phái người đến tìm như thế?

“Vị đại nhân kia muốn tìm Tuyết Yên sư muội sao?”

Giờ phút này, một đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới càng là ước ao ghen tỵ.

Những ngày này, bọn hắn thông qua phương pháp nói bóng nói gió, cuối cùng đã thăm dò được không ít tin tức có liên quan đến Cố Trường Ca.

Một nhân vật nắm trong tay quyền thế nghiêng trời ở thượng giới lại muốn gặp Tuyết Yên sư muội, điều này có nghĩa là gì? Bọn hắn không dám suy nghĩ, có cảm giác hâm mộ điên cuồng hơn.

“Tuyết Yên sư muội mau đi đi, đừng để cho vị đại nhân kia đợi lâu.”

“Về sau sư muội phát đạt thì cũng đừng quên mấy người chúng ta nhé…”

Một đám thiên kiêu của Thanh Hồng Cổ giới sôi nổi mở miệng, trong ngôn từ đều chứa vẻ lấy lòng.

“Tuyết Yên sư muội…”

Vốn dĩ trước đó Lục Minh có ý định đêm nay sẽ đòi công pháp thần thông từ tàn hồn trong khối đá vụn thần bí kia, giờ đây khi nhìn thấy một màn này thì hắn cảm thấy như bị một chậu nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống. Cả người đều lạnh thấu xương, ngơ ngác tại chỗ.

Đang đêm hôm khuya khoắt, đại nhân vật kia lại đến tìm Tuyết Yên sư muội?

Nháy mắt trong đầu hắn liên tưởng đến vô số khả năng, cuối cùng hiện lên hình ảnh khiến người ta không dám suy nghĩ nhiều.

Ngay lập tức, nắm đấm dưới ống tay áo của hắn siết chặt đến mức phát ra âm thanh răng rắc.

Lục Minh hít một hơi thật sâu nhưng cũng khó có thể khiến bản thân tỉnh táo lại.

Hắn biết rõ mặc kệ là đứng ở góc độ nào, Tuyết Yên sư muội đều không thể cự tuyệt. Cho dù nàng không muốn đi thì cũng không dám cự tuyệt.

Một đại nhân vật như thế, chỉ cần muốn liền có thể huỷ đi Thanh Hồng Cổ giới sau lưng bọn hắn hàng ngàn vạn lần.

Đối mặt với một cơ hội ngàn năm có một như vậy, có lẽ cũng không một nữ tử nào có thể từ chối được.

Mà trong lúc suy nghĩ, trong lòng Lục Minh rối thành một mớ bòng bong, Tuyết Yên đã nở nụ cười vui vẻ chắp tay nói với nam tử trung niên nho nhã: “Vậy làm phiền đại nhân, khi nào thì chúng ta lên đường? Cố công tử triệu kiến khiến tiểu nữ thật sự kinh sợ, không dám để công tử chờ đợi chút nào.”

“Đi ngay bây giờ.”

Nam tử trung niên gật đầu, cũng không nghĩ tới Tuyết Yên lại biểu hiện không kiêu ngạo không tự ti, cũng không để lộ vẻ ngạc nhiên vui mừng quá trớn.

Điều này khiến hắn xem trọng hơn một chút, chỉ có thể nói không hổ là Cố công tử, người hắn xem trọng đều có chỗ bất phàm.

Rất nhanh sau đó, nam tử trung niên dẫn theo Tuyết Yên rời khỏi nơi này. Thân ảnh dần dần biến mất ở cuối con đường, bước vào chỗ sâu trong chủ thành của Chu Tước phường, đi đến cung điện huy hoàng nhất.

Sắc mặt Lục Minh biến thành xanh xám, hắn nhìn một màn này, lập tức cảm thấy lo lắng cứ như là thứ vốn thuộc về mình bị đoạt đi, một hồi lâu mà trong lòng vẫn không thể bình tĩnh lại được.

“Tiểu tử, tìm được người liên lạc của Địa Ngục, ta có thể giúp ngươi đoạt lại nàng.”

Lúc này bất chợt có một âm thanh mỉm cười vang lên bên tai Lục Minh.

Con ngươi hắn hơi co rụt lại, sau đó khôi phục rất nhanh, hiểu rõ đó là do nam tử trung niên trong khối đá vụn nói với mình.

Hết chương 1793.
Bạn cần đăng nhập để bình luận