Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2328: Người thủ mộ

Chương 2328: Người thủ mộ

“Giới Bi Hải khô cạn, khoảng thời gian này vẫn luôn có dị động truyền đến...

Thiên Lộc Huyền Nữ nhìn về phía Giới Bi Hải, từng mảng lớn đáy biển lộ ra, vết nứt sâu hoắm vô cùng đáng sợ. Trước kia vì Giới Bi Hải tồn tại mà nơi đó ngàn ngập khí tức hỗn loạn, rất nhiều cổ giới tàn tạ chìm nổi. Mà khi nơi này khô cạn thì những cổ giới chìm nổi kia cũng bể nát rồi biến mất không thấy đâu nữa.

Bây giờ nhìn lại thì rất giống một mảnh mộ địa sụp xệ chồng chất, rất nhiều chỗ đã bị phong hoá, trắng bệch đến đáng sợ, nhiều năm như vậy cũng không khô héo.

Còn có nơi thì dày đặc hố sâu thiên thạch, cứ như một tiểu thế giới độc lập, khó mà tưởng tượng được dưới đáy Giới Bi Hải kia lại là cảnh tượng như vậy.

Giữa một mảnh yên lặng, chỗ này như bị một trận đại chiến từ xa xưa đánh cho tàn phế. Từng ngôi sao rơi xuống liên tục, khiến nơi này có rất nhiều hố lớn vô tận, mênh mông cuồn cuộn không có giới hạn, tựa như một vũ trụ khác mà tử vong là chủ đề vĩnh cửu, là nơi rách nát, là vùng đất đen vô tận.

Đoạn thời gian này Giới Bi Hải thường xuyên phát ra dị động, có người nghe được tiếng sơn hô hải khiếu, cũng có người nghe được âm thanh binh qua thiết mã, tiếng chinh chiến chém giết giữa tinh không.

"Lão bằng hữu sóng vai giết địch cùng ta còn ở đây sao?"

"Nếu như các ngươi còn ở đây, vậy có lẽ cũng không ẩn nấp được."

Một vị lão nhân toàn thân trắng như tuyết, ngay cả râu cũng màu trắng, vô thanh vô tức xuất hiện ở nơi này. Hắn mang theo cảm khái và nỗi nhớ bước qua Giới Bi Hải khô cạn.

Đất đai dưới chân hắn đều lộ ra dấu vết nứt nẻ, khắp nơi tràn ngập sát khí chưa tiêu tán. Có thể thấy được nơi này đã từng xảy ra chiến đấu, cuối cùng có bao nhiêu thảm thương và kinh khủng.

Lãnh thổ vùng đất này rộng lớn vô biên, muôn vàn ngôi sao rơi xuống tạo ra hố sâu, cũng có thể thấy được một vài chỗ xuất hiện đại liệt cốc kinh thế, trực tiếp xuyên qua mặt đất.

Bạch y lão nhân không biết đến từ nơi nào, hắn cứ như một cô hồn dã quỷ mà đi tới, từng bước tiến về phía chỗ sâu trong lãnh thổ mênh mông.

Trong miệng hắn nói rất nhiều ngôn ngữ cổ xưa vô cùng khó hiểu, tựa như đang kêu gọi cái gì đó. Nơi sâu kia quả thực giống như một cái hố thi thể, chôn vùi số lượng thi thể vô cùng lớn.

Có người khoác áo giáp trụ, mặc Minh Thiết thần y. Cơ thể có rất nhiều bộ phận bị binh khí đáng sợ xuyên thủng, vết máu trên đó đã sớm khô cạn.

Hắn đi thẳng tới, đạp qua vô số nền đất màu đen, nhìn thấy mọi thứ đều bị hủy diệt. Có thể thấy huyết hà, thi thể và rất nhiều quan tài ở dưới lòng đất.

Cuối cùng là một chỗ như bị cự thú khủng bố ngang trời đập xuống hình thành hố lớn đáng sợ.

Bạch y lão giả dừng bước, hắn nhìn về phía vùng đất nhỏ trong hố, tựa như một ngôi mộ cô đơn, cũng không có tên lưu lại, không biết được xây dựng ở kỷ nguyên nào.

"Giết hắn, ngươi còn sống sao?"

Hắn nhìn về phía vùng đất nhỏ mở miệng hỏi.

Kỳ thật có thể gọi nơi này là Minh Sĩ, khắp nơi đều là thi thể và cổ quan tài, còn có binh khí và chiến giáp bị nghiền nát.

Rất nhiều nơi đều là mồ mả không rõ tên, không biết là do người nào xây dựng, đã trải qua vô số năm tháng.

Bạch y lão giả giống như một cô hồn dã quỷ lang thang ở chỗ này, sau đó dừng lại trước một ngôi mộ nhỏ, mang theo cảm khái cùng hoài niệm mở miệng nơi:

"Đồ Anh, ngươi còn sống không?"

Thanh âm khô khốc, là ngôn ngữ đương đại mờ mịt khó hiểu nhưng lại ẩn chứa nỗi buồn và sự thương cảm rất lớn. Sâu trong lòng đất trống trải, rất nhiều ngôi mộ nhỏ sừng sững, không có cỏ dại cũng không có bia.

Hình như là ngôi mộ vô danh, nhưng cứ phóng tầm mắt nhìn ra xa thì lại lộ vẻ bi thương. Không ai trả lời bạch y lão giả.

Nơi này chỉ có một mình hắn, sau đó hắn thở dài một tiếng, bóng lưng càng lúc càng hiu quạnh.

"Ta vì các ngươi mà thủ mộ vô số năm tháng, tự tay chôn cất các ngươi, nhưng ta biết tương lai sẽ có một ngày các ngươi trở về.”

"Đồ Anh ngươi chính là tướng lĩnh được đại nhân coi trọng nhất, thực lực cường đại, là người được hy vọng sẽ bước tới một bước kia. Ta không tin ngươi thật sự đã chết trong trận chiến đó."

"Ngươi hẳn là giống ta, vẫn còn sống đúng không?"

"Lúc trước một trận tung hoành trời xanh, cường tráng đến cỡ nào…”

Trong ánh mắt bạch y lão giả tràn đầy thương cảm, hắn đưa tay dừng ở trước ngôi mộ nhỏ.

Hắn tên là Minh, chỉ là một lão nhân ở đây thủ mộ vì chiến hữu đồng bào trước kia, đời đời như vậy, chưa bao giờ rời đi.

Nhưng bàn về lai lịch của hắn, có thể trực tiếp ngược dòng quay lại vô số kỷ nguyên trước, đến thời điểm được xưng là thời đại Thần Thoại Tiên Thiên.

Hắn cũng giống những đồng bào đã từng chết trong Phạt Thiên chi chiến, thân thể chia năm xẻ bảy, binh khí nổ tung, chiến bào nhiễm huyết ngã xuống giữa trường không.

Nhưng sau vô số năm tháng, hắn lại tỉnh giấc ở chỗ này, đập vào mắt chính là chiến trường thảm thiết của trận chiến trước đây.

Dường như thời gian đã trôi qua rất lâu rất lâu, các nơi hoang vu đỏ nát, không có bất kỳ sinh cơ nào.

Hết chương 2328.
Bạn cần đăng nhập để bình luận