Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 631: Lòng nữ nhân

Chương 631: Lòng nữ nhân

Cố Trường Ca cất bước ở giữa quang cảnh thần bí đó. Dưới chân hắn hiện ra một lối đi kim sắc, quy tắc chi lực mênh mông kéo dài tới vết nứt trên không trung kia.

Ông! !

Sau lưng hắn, một đạo kim quang mở ra, trong đó xuất hiện thần binh thánh khí dày đặc, quang hoa toả ra vô cùng rực rỡ, khiến nơi đây trở thành một mảng sáng chói.

Đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, chung đỉnh kính ấn, thần uy mãnh liệt, ẩn chứa uy lực không có gì sánh bằng, lao thẳng về phía Tuyệt Âm sinh linh ở xung quanh.

So với trận vừa rồi của Giang Sở Sở, sức chiến đấu còn kinh khủng hơn rất nhiều lần.

Nhìn qua vô số Tuyệt Âm sinh linh đang lao đến trước mặt, Cố Trường Ca khẽ quát một tiếng, thần sắc lạnh lùng và bình tĩnh:

"Cút."

Sau đó rất nhiều thần binh xuất hiện trên đầu hắn, rồi đồng loạt lao tới.

Lúc này, trông hắn như thể muốn bảo vệ chính nghĩa của thiên hạ, ngăn chặn Tuyệt Âm Thiên giáng lâm, không hề sợ hãi chút nào mà thẳng hướng lao đến!

Tất cả Tuyệt Âm sinh linh dọc đường ngay cả tới gần hắn cũng không thể, bị hắn đánh nát bằng khí thể khủng khiếp ngay giữa không trung.

"Cố Trường Ca."

Thấy hành động này của Cố Trường Ca, hai người Giang Sở Sở và Vương Tử Câm không khỏi ngạc nhiên, hoàn toàn không kịp phản ứng.

Trên khuôn mặt của Vương Tử Câm thể hiện sự bàng hoàng, không thể tin được.

Thậm chí nàng nghĩ liệu có phải suy đoán trước giờ của mình là hoàn toàn sai rồi không, kỳ thật mục đích của Cố Trường Ca tới đây là để đến ngăn cản Tuyệt Âm Thiên giáng lâm ư?

Mục đích của hắn và Giang Sở Sở là giống nhau sao?

"Cố Trường Ca rốt cuộc muốn làm cái gì vậy? Có thật là hắn muốn cùng vị Giang Sở Sở kia chống lại đám Tuyệt Âm sinh linh kia sao? Điều này làm sao có thể thực hiện được… Điên rồi sao? Hắn thực sự cho rằng mình sẽ có cách ư? Đám Tuyệt Âm sinh linh này đã khiến cho rất nhiều người ở thời đại cổ lão phải phải hao tổn tâm trí để trốn tránh như tránh rắn và bọ cạp. Hắn làm như vậy có khác gì đi chịu chết đâu chứ!"

Vương Tử Câm vô cùng khiếp sợ. Không tài nào lý giải được hành động của Cố Trường Ca.

Dưới cái nhìn của nàng, Cố Trường Ca vốn là kẻ vô cùng ích kỉ, nếu không phải vì lợi ích của bản thân thì tuyệt đối sẽ không chịu làm.

Không cần nhiều lời thì mọi người cũng đều biết bên trong Tuyệt Âm Thiên nguy hiểm đến cỡ nào.

Trước đó ở Tuyệt Âm chiến trường, mấy người các nàng mới chỉ gặp phải một chút khí tức của Tuyệt Âm.

Độ nguy hiểm bên trong Tuyệt Âm Thiên e rằng còn đáng sợ Tuyệt Âm chiến trường đến hàng vạn lần.

Theo lẽ này, Cố Trường Ca đáng lý phải giống như các tu sĩ khác, tránh ra thật xa, sợ nhiễm phải nửa phần khí tức.

"Xem ra ta đã nghĩ hiểu lầm Cố huynh. Hắn cũng không phải là người hành sự chỉ vì lợi ích của bản thân. Có lẽ trong lòng hắn cũng còn có thiên hạ đại nghĩa."

Vương Tử Câm nghĩ như vậy. Không khỏi dành cho Cố Trường Ca một sự khâm phục sâu sắc.

Nói tới điểm này, thế hệ trẻ tuổi bây giờ e là có thúc ngựa cũng không đuổi kịp Cố Trường Ca.

Thân là người xuyên không, nàng không thể lý giải được lý tưởng “vì thiên hạ mà quên mình”của Cố Trường Ca.

Nhưng điều này không ảnh hưởng tới sự khâm phục của nàng dành cho Cố Trường Ca.

Nàng tuyệt đối không thể có được loại can đảm này.

"Cố huynh cũng không phải là hạng người lỗ mãng. Hắn đã dám làm như thế hẳn là đã có phần nắm chắc."

Mặc dù Vương Tử Câm lo lắng, nhưng lúc này ngoại trừ chờ đợi ở bên ngoài ra, thì nàng cũng không có lựa chọn khác.

Thế nhưng tương phản với ý nghĩ của Vương Tử Câm, lúc này, Giang Sở Sở sợ đến mức cả người ngây ra.

Dưới cái nhìn của nàng, tên Cố Trường Ca lạnh lùng kia chính là đại ma đầu tuyệt tình, làm đủ trò xấu xa, điên khùng.

Làm sao hắn có thể giống như nàng, tự gánh trên vai an nguy của thiên hạ.

Để hắn đi ngăn cản Tuyệt Âm Thiên giáng lâm ư? Chuyện này căn bản là chuyện bất khả thi.

Nhưng mà, hiện tại hắn hết lần này tới lần khác đi làm chuyện này. Ở trước mặt hai vị truyền nhân của Nhân Tổ điện, hắn đã tiến vào trong đó vì muốn ngăn cản Tuyệt Âm Thiên giáng lâm.

"Tại sao, tại sao Cố Trường Ca ngươi phải làm như vậy?"

Giang Sở Sở ngây dại, con ngươi không khỏi trừng lớn, nghĩ mãi mà không tìm được câu trả lời.

Cuối cùng, nàng nghĩ đến một lý do có khả năng nhất. Cũng là lý do làm cho tâm trí của nàng rung động.

Mục đích mà Cố Trường Ca làm như vậy khả năng cao là có liên quan đến nàng.

Vừa rồi hắn mắng nàng như vậy, kỳ thật cũng là bởi vì lo lắng cho nàng.

Dù sao căn cứ theo tính cách của Cố Trường Ca mà nói, hắn thường không biểu lộ ra cảm xúc của bản thân, cho nên chỉ có thể thông qua biện pháp như vậy mà biểu lộ sự lo lắng, bất an của mình.

Việc hắn đang ngăn cản Tuyệt Âm Thiên giáng lâm, kỳ thật chính là muốn giúp nàng, sợ nàng còn mãi ở lại nơi này, rồi cuối cùng thì mất đi tính mạng.

Nghĩ như vậy, Giang Sở Sở không khỏi cắn chặt bờ môi.

Trên khuôn mặt không còn vẻ băng lãnh.

Vừa rồi Cố Trường Ca mắng nàng xối xả, nhưng hành vi của hắn lại không mập mờ chút nào.

Hắn kỳ thật chính là chỉ mạnh miệng. Ngoài miệng thì hắn mắng chửi người khác không chút lưu tình, nhưng trong lòng vẫn là có sự ôn nhu.

Điều này khiến cho thần sắc của Giang Sở Sở vô cùng phức tạp. Nhớ tới khoảng thời gian trước đây bị Cố Trường Ca giam giữ.

Lúc đó, hắn thực sự chính là tính cách này. Nhưng cuối cùng, bởi vì hành động của nàng đã làm cho hắn quá thất vọng nên để cho hắn không còn chút kiên nhẫn nào.

Cho nên hắn mới có thể nói rằng mặc kệ sinh tử của mình, giữa hai người không có quan hệ gì nữa, cũng không có trách nhiệm gì.

Giang Sở Sở không khỏi thì thào.

"Cố Trường Ca."

Trong một khoảng thời gian, nàng cảm thấy trong đầu mình thật bối rối. Bản thân rõ ràng hận hắn như vậy, ước gì hắn có thể cứ thế mà chết ở trong đó.

Như vậy thì sẽ giúp cho thiên hạ giảm bớt một tai hoạ kinh khủng.

Thế nhưng vì sao bản thân nàng lại không tránh khỏi lo lắng?

Hết chương 631.
Bạn cần đăng nhập để bình luận