Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2596: Bị phỗng tay trên

Chương 2596: Bị phỗng tay trên

Hai bóng người giao chiến kịch liệt, kẻ chết người trọng thương.

Người bị trọng thương, khí tức yếu ớt, toàn thân đều là vết thương đáng sợ, dùng ưu thế nhỏ bé thắng được cuộc chiến này.

Người phụ trách ở bên cạnh vội vàng điều người đến đưa đi chữa trị. Còn đám người xem trận đấu thì đang sợ hãi thán phục, phấn khích vì cuộc chiến ngoạn mục. Trận đấu khác trên đấu trường cũng đã đến lúc hạ màn.

Rất nhiều người thậm chí còn không kịp nhìn thấy rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy dáng người cao lớn kia, dồn hết sự khó tin về phía cổ mình, máu tươi phun ra tung tóe, trông như một cơn mưa máu.

Mà người có dáng vẻ nhỏ gầy kia thì lạnh lùng đứng ở bên cạnh, tùy ý ngâm mình trong cơn mưa máu.

“Cái gì?” Hồng Côi Tôn giả cũng cảm thấy hơi kinh ngạc, không ngờ trước mọi chuyện lại có thể đảo ngược tình thế vào đúng lúc này. Theo lý mà nói, với chút thương thế đó, chẳng là cái cọng lông gì với cường giả cảnh giới Chân Tiên. Máu nhỏ trùng sinh, chi gãy tái sinh, cũng dễ như trở bàn tay.

Nhưng đối thủ của người có vẻ nhỏ bé kia lại bị giết chết, chỉ nháy mắt sinh mạng cạn kiệt, giống như tro bụi bị gió thổi bay, hóa thành mảng bụi mỏng.

Vừa rồi nàng không quan sát cẩn thận, nếu như muốn xem rõ còn phải tìm hiểu về tình huống trước đó.

“Không hổ là tử thần giết người như ngóe trong tương lai, ta không nhìn lầm.”

Trong ánh mắt Vương Hạc tràn đầy tinh quang, cảm xúc có vẻ khá phấn khích.

Thủ đoạn tiêu diệt đường sống của đối thủ vừa rồi chính là suy nghĩ giết chóc ngưng đọng thành thật, trong phút chốc khiến tất cả sinh mệnh khí tức của đối thủ sụp đổ.

“Đúng là một cuộc chiến ngoạn mục.”

Hồng Côi Tôn giả kịp thời phản ứng, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Vương Hạc.

Hóa ra vừa rồi hắn đã đoán được? Khó trách lại nói đây là hai tên truyền nhân không tệ, vội vàng muốn đưa đi như thế.

Trong lòng Hồng Côi Tôn giả, Vương Hạc càng trở nên thần bí khó lường.

Mà lúc này khuôn mặt Vương Hạc tràn đầy vui vẻ, định tiếp tục tán gẫu với Hồng Côi Tôn giả. Bên ngoài lầu các đột nhiên truyền đến tiếng bước chân gấp gáp.

Thị nữ trước đó phụ trách truyền lời Hồng Côi Tôn giả nhanh chân chạy đến, đến gần bên tai Hồng Côi Tôn giả đang có vẻ mặt khó hiểu bẩm báo.

“Cái gì?”

Nghe những lời thị nữ nói, vẻ mặt Hồng Côi Tôn giả lại thay đổi lần nữa, hình như có vẻ khá khó tin, để xác nhận những lời này là thật hay giả, nàng không khỏi thận trọng hỏi lại lần nữa.

“Như những gì ngươi nói, đều là thật sao?”

“Không dám lừa gạt chủ nhân, là bên Trọc Cư trưởng lão phái người đến thông báo.”

Thị nữ kia cung kính trả lời.

Hồng Côi Tôn giả nhận được câu trả lời khẳng định, rõ ràng nhẹ nhõm thở phào một hơi. Sau đó như nhớ đến gì đó, nét mặt không nhịn được lộ rõ ý cười.

“Nếu như đây là thật thì đối với ta mà nói chẳng phải là chuyện tốt.”

“Có lẽ vẫn còn cơ hội, nhờ vả chút quan hệ với vị đại nhân thần bí kia.” Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, trong mắt chất chứa vẻ vui mừng.

Khi Vương Hạc nhìn thấy thị nữ này chạy đến, trong lòng mơ hồ có cảm giác không đúng. Lúc này nghe thấy Hồng Côi Tôn giả lẩm bẩm như vậy, trong lòng hắn càng hẫng một nhịp.

“Hồng Côi tiền bối, không biết là chuyện gì vậy? Khiến ngươi phải nói như thế?”

Chỉ là Vương Hạc vẫn cảm thấy không chắc lắm, định hỏi lại.

Nghe vậy, Hồng Côi Tôn giả lập tức lấy lại tinh thần, khôi phục lại dáng vẻ trước đó. Nhưng như thế vẫn khó kìm được ý cười vui mừng ở hai đầu mày.

Nàng giải thích: “Vừa rồi bên phía Trọc Cư trưởng lão phái người đến thông báo cho ta, bảo rằng vị đại nhân bạch y thần bí kia, hắn cố tình đưa tên vừa mới thắng trận quyết đấu kia đi.”

“Cái gì?”

Vẻ mặt Vương Hạc trở nên hơi khó coi, mặc dù còn đang cố nén lại sự khó tin trong lòng, nhưng lời nói đã trở nên hơi thay đổi.

Hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng vào lúc này lại có người xuất hiện, tranh giành với hắn. Hết lần này tới lần khác, lại là cái tên đại nhân thần bí lai lịch không rõ ràng kia.

Trái lại, Hồng Côi Tôn giả không thấy quá lo lắng, nói thẳng: “Vậy chuyện vừa rồi, thật sự xin lỗi. Vị đại nhân kia đã nói, hắn cố ý đưa tên vừa rồi đi. Vậy chuyện vừa rồi ta đồng ý với ngươi cũng chỉ có thể nuốt lời, mong rằng ngươi đừng trách ta.”

“Chỉ là, còn lại một người kia, nếu như vị đại nhân kia không cần, Vương Hạc cứ đưa đi đi, ta cũng không cần ngươi trả thêm gì đâu.”

Lời vừa dứt, nàng cũng không chờ đợi Vương Hạc trả lời, mặt mũi tràn đầy vui sướng, vù một cái bóng người trong lầu các đã biến mất, dáng vẻ như không chờ nổi muốn chạy đi.

Còn lại một mình Vương Hạc ở lại trong lầu các, vẻ mặt trở nên rất khó coi, và cả mấy phần nhục nhã vì bị trêu đùa. Chuyện vừa rồi đã thỏa thuận xong xuôi, nhưng lại bị Hồng Côi Tôn giả trở mặt lật lọng.

Hơn nữa, mấy lời cuối cùng kia càng khiến hắn có cảm giác bị sỉ nhục.

Mục tiêu của Vương Hạc từ đầu đến cuối chính là kẻ có mái tóc xám tro kia, người còn lại hắn vốn chẳng có hứng thú gì.

“Chưởng môn, ngài sao vậy?”

Sau khi Hồng Côi Tôn giả rời đi, một đám trưởng lão, đệ tử Thập Hoang môn ở bên ngoài cũng tiến vào, Bọn họ thấy sắc mặt Vương Hạc không đúng, vội hỏi han.

Lúc này Vương Hạc cũng chỉ có thể hít thở thật sâu, cố nén xuống sự không cam lòng vì bị cướp mất thứ thuộc về hắn, miễn cưỡng lộ vẻ mặt đầy ý cười, khoát tay áo đáp:

“Không có gì, chỉ là đột nhiên bản tôn cảm thấy không thoải mái thôi.”

Hết chương 2596.
Bạn cần đăng nhập để bình luận