Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 773: Tuyệt vọng

Chương 773: Tuyệt vọng

Lầu hai, gần cửa sổ.

Một cô nương mặc áo trắng đang chống cánh tay vừa nhỏ, vừa trắng lên đỡ cằm, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể đang có tâm sự.

Trông nàng thật đẹp. Loại xinh đẹp này mang theo mị hoặc, không tì vết, dáng người hoàn mỹ, làn da sáng bóng, duyên dáng động lòng người.

"Doãn Mi."

Doanh Sương nhịn không được mở miệng, trong lòng hơi kích động. Hắn muốn làm cho mình tỉnh táo lại nhưng không được.

Bởi vì Doãn Mi thật sự quá đẹp.

Trước kia, khi hắn vẫn còn là một gã nô bộc nuôi ngựa, hắn chỉ có thể lén lút nhìn nàng từ xa.

Sao có thể giống như bây giờ, đường đường chính chính nhìn nàng.

"Ngươi đến rồi à?"

Doãn Mi khẽ nhíu mày, thản nhiên nói: "Biết ta tìm ngươi có chuyện gì không?"

"Cái này…"

Doanh Sương sửng sốt một chút. Hắn thật không ngờ Doãn Mi lại thẳng thắn như thế. Hắn vừa đến đã hỏi vậy, hắn lập tức lắc đầu, nói: "Không biết."

"Thật sao?"

Doãn Mi nhìn vẻ mặt của hắn, có một chút ý vị sâu xa, sau đó nhấp một ngụm trà.

"Nhưng ta biết ngươi đang có hứng thú với chuyện gì."

Doanh Sương không biết Doãn Mi muốn gặp hắn có mục đích gì, nhưng đoán được rất có thể là để cảnh cáo hắn, nói hắn sau này cách xa nàng một chút.

Cho nên lúc này, Doanh Sương nhìn thấy nàng yên lặng nên chủ động mở miệng, dự định đề cập đến một chuyện.

"Ồ? Chuyện gì?"

Doãn Mi nhìn về phía hắn, nét mặt có chút bất ngờ.

"Chuyện về người thừa kế Ma Công."

Doanh Sương trả lời. Cơ hội ngày hôm nay rất khó có được nên hắn dự định sẽ thừa cơ nói rõ cho Doãn Mi biết việc này.

Bằng không, sau này cũng không biết còn có cơ hội như vậy nữa không.

"Chuyện về người thừa kế Ma Công sao?"

Thần sắc của Doãn Mi hơi biến đổi, nhưng cũng không quá kinh ngạc, hỏi lại: "Trong chuyện này, ngươi biết được bao nhiêu phần?"

"So với ngươi, ta biết rõ hơn nhiều."

Doanh Sương rất thích thú với cách Doãn Mi nhìn thẳng vào mắt hắn. Hắn nghe vậy, mỉm cười nói: "Ta thậm chí còn biết ai mới là người thừa kế Ma Công thật sự. Chỉ là nói ra sợ ngươi không tin."

"Thế nhưng, vì cân nhắc đến an toàn của ngươi, ta vẫn quyết định phải nói ra, còn tin hay không thì tùy ngươi."

"Dù sao ta cũng không thể nào hại ngươi."

Doãn Mi nghe vậy “A” một tiếng, thản nhiên nói: "Vậy thì ngươi nói xem."

Doanh Sương cười lạnh nhạt, chậm rãi nói từng chữ: "Người thừa kế Ma Công thật sự chính là Cố Trường Ca."

Vừa thốt ra lời này, hắn đã đoán là Doãn Mi sẽ cảm thấy giật mình hoặc tức giận, không vui hoặc thần sắc khó tin.

Thậm chí Doãn Mi còn vì chuyện này mà đuổi hắn ra ngoài.

Nhưng việc xảy ra hoàn toàn ngược lại với suy nghĩ của hắn, biểu hiện của Doãn Mi rất bình tĩnh.

Thậm chí có thể nói là không chút gợn sóng, không có một tia kinh ngạc.

"Ngươi không khiếp sợ sao? Cũng không cảm thấy khó tin ư?"

Lúc này, Doanh Sương ngược lại có chút kinh ngác, cảm thấy biểu hiện của Doãn Mi không bình thường chút nào.

Theo lý mà nói, không phải là nàng nên cảm thấy kinh ngạc, không tin nổi sao?

Vì sao nàng ta lại có dáng vẻ bình tĩnh như vậy?

"Ta không thấy khiếp sợ bởi vì ta đã biết trước chuyện này."

Doãn Mi gật đầu, tỏ vẻ rất thản nhiên.

"Cái gì cơ? Ngươi đã biết rồi sao?"

Nghe vậy, Doanh Sương ngây ngẩn cả người, cảm thấy như có khí lạnh kinh khủng chạy từ cột sống thẳng lên đỉnh đầu.

Mặc dù hắn si mê Doãn Mi, nhưng cũng không phải là quá mù quáng.

"Vậy ngươi tìm ta vì lý do gì?"

Doanh Sương cố gắng giữ cho âm thanh của mình tỉnh táo, nhưng vẫn không nhịn được hơi run rẩy.

"Bởi vì ta muốn tìm ngươi."

Lúc này, một gióng nói khác mang theo ý cười nhạt vang lên từ phía sau lưng Doanh Sương.

Giờ khắc này, hắn cảm giác như xương đỉnh đầu của hắn thiếu chút nữa là bị xốc lên, tay chân phát lạnh như rơi xuống hầm băng.

Hắn thậm chí còn không dám quay đầu nhìn lại.

"Chủ nhân, ngươi đã đến rồi?"

Nét mặt của Doãn Mi lộ vẻ tươi cười, vội vàng đứng dậy tiếp đón.

Nghe nói như thế, Doanh Sương cảm thấy khó hiểu, khuôn mặt lập tức thay đổi, trong nháy mắt đã mất đi tất cả huyết sắc.

Cả người giống như tượng bùn, muốn động đậy một chút cũng không được.

Vẻ tự tin, lạnh nhạt vừa rồi ngay lập tức tan rã. Sự sợ hãi đến mức khó có thể hình dung đã trong nháy mắt bao phủ hắn.

Thì ra từ đầu đến cuối, Doãn Mi là người của Cố Trường Ca.

Chỉ có hắn ngu ngốc như vậy, bị người ta lừa gạt mà không biết.

"Ta nên gọi là ngươi Doanh Hoàng Tử? Hay là gã nô bộc nuôi ngựa? Hay gọi ngươi là đại hiệp cõng nồi mói đúng đây?"

Cố Trường Ca tự mình đi qua rồi ngồi xuống bên cạnh Doanh Sương đang đứng đờ người, tay bưng chén trà còn đang bốc hơi nóng trên bàn lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, hứng thú hỏi.

"Ngươi…"

"Ngươi đã biết tất cả mọi chuyện rồi sao?"

Âm thanh của Doanh Sương run rẩy. Mặc dù hắn đã cố gắng hết sức để giữ cho mình tỉnh táo lại, nhưng cảm xúc kinh khủng này đã chiếm lấy hắn, khiến bắp chân của hắn cũng không thể trụ vững được nữa.

"Đúng vậy, ta đã biết tất cả mọi chuyện."

"Ngay từ đầu đã là như vậy rồi."

Cố Trường Ca hời hợt cười: "Để ngươi phải chịu oan ức làm kẻ cõng nồi lâu như vậy, ta cũng rất áy náy."

"Hôm nay ta đến để giúp ngươi giải thoát."

Hắn nói rất đơn giản, thậm chí còn nâng chén trà lên, đặt bên miệng, khẽ thổi hơi nóng phía trên.

Thế nhưng cả người Doanh Sương đều đã trở nên ngây ngốc, toàn thân lạnh toát, run rẩy sợ hãi không gì sánh bằng.

Dù hắn có ngụy trang thế nào thì bản chất của hắn cũng chỉ gã nô bộc nuôi ngựa có vận khí tốt mà thôi.

Gặp phải cục diện như thế này, ngoài sợ hãi ra thì hắn còn có thế làm được gì cơ chứ?

"Cố Trường Ca, ta liều mạng với ngươi!"

Nghe thấy Cố Trường Ca nói sắp giải quyết mình, Doanh Sương không còn khoanh tay chịu trói, ngồi chờ chết nữa. Hắn cắn chặt răng, tức giận quát.

Tất cả hận ý, sát khí, tức giận đều bộc phát.

Trong con mắt của hắn xuất hiện hư ảnh đáng sợ. Ngay sau đó mang theo ánh sáng năm màu bay lên ngút trời. Dường như sức mạnh huyết mạch của Doanh Thiên Hoàng vì bị kích thích nên đã được khôi phục.

Hết chương 773.
Bạn cần đăng nhập để bình luận