Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1226: Thái Cực Đồ và Tiên Thiên Thái Cực Đồ

Chương 1226: Thái Cực Đồ và Tiên Thiên Thái Cực Đồ

"Lên thôi."

A Đại thu trường thương màu đen, cung kính đứng lên.

Tam Thủ Hắc Giao cũng cung kính quỳ xuống một bên.

Trời đất bốn phương cuối cùng khôi phục yên tĩnh.

"Những thứ đó đều để lại cho ngươi."

Cố Trường Ca gật đầu, bây giờ, ánh mắt mới nhìn về phía Thái Thượng Đồ.

Tâm niệm vừa động, thần niệm mênh mông bất chợt quét ngang, tựa như biểu hiện ý của thiên đạo, mang theo ý chí không thể phản kháng, trấn áp hạ xuống.

Thái Thượng Đồ phút chốc vang lên âm thanh ầm ầm, tựa như một ngôi sao lớn đang chuyển mình khiến cho sông núi cũng rung rinh theo. Chợt từ bên trong, từng cây đao khí khủng bố phóng ra chém về phía hắn.

"Phóng đao khí xem chừng chỉ là một cạm bẫy nhỏ của nó ..."

Ánh mắt của hắn đăm chiêu, khi biết Thái Thượng Đồ, hắn đã đoán được lai lịch của nó.

Thái thượng đồ và Tiên Thiên Thái Cực Đồ trong thần thoại có liên quan đến nhau hay không thì dù sao chúng cũng có hai thứ hắc bạch đối lập, phân chia âm và dương, có thể cân bằng vũ trụ, trái đất, nước, gió và lửa.

Sau khi nghe lời hắn nói, A Đại bèn mở miệng ăn sạch xương máu tràn ngập nơi đây.

Tuy có rất nhiều người khi nãy bị đập vỡ hết đạo pháp, thế nhưng tu vi đạo hạnh của họ đã ẩn chứa trong xương máu.

Hiện giờ ít nhất phải là sinh mệnh bản nguyên của Đế Cảnh thì mới phát huy tác dụng với Cố Trường Ca.

Cho nên hắn không thèm để ý tới những sinh mệnh bản nguyên kia, cứ để lại cho A Đại.

Dù sao A Đại cũng sinh ra từ một giọt máu của hắn.

Nếu không phải hắn bị vây khốn ở Táng Ma Uyên vô số năm thì hiện tại không chỉ đạt cảnh giới Chuẩn Đế nhất trọng thiên.

Dưới sự luyện chế mạnh mẽ của hắn, Thái Thượng Đồ tuy rằng có chống cự nhưng cũng dần dần suy yếu đi.

Từng tia ánh sáng ảm đạm, luồng khí trắng đen vô tận bao phủ rơi vào đỉnh đầu Cố Trường Ca.

Theo tâm niệm của hắn khẽ động, vật kia mở ra trước mắt một cảnh tượng mênh mông.

Mảnh không gian trước mắt mang đến cảm giác nó có thể dung nạp mọi thứ, hóa không hư vô.

Công kích và phòng ngự quả nhiên rất phi thường.

"Không biết Thiên Đạo bảo rương lấy được khi đánh chết Sở Hạo có gì trong đó...”

Sau khi, Cố Trường Ca có được Thái Thượng Đồ xong, lại mở Thiên Đạo bảo rương ra.

Một loạt ánh sáng màu tím phát ra, bên trong là chiếc gương cổ với rất nhiều đường nét hoa văn cổ xưa được chạm khắc ở mặt sau, không đoán được những hoa văn này có từ thời đại nào.

"Đây là... Thông Huyền Kính?"

Cố Trường Ca thoáng nhíu mày, trong lòng có chút kinh ngạc sau đó cẩn thận nhìn lại đoạn giới thiệu của chiếc gương cổ nọ.

Đây là loại gương thần có thể phản chiếu ra cảnh tượng ở bất cứ nào nào mà mình muốn.

Có thể là địa phủ u minh trong truyền thuyết, cũng có thể là Thiên Tiên giới, càng có thể là vết tích nằm bên trong dòng sông thời gian.

Nhưng còn tác dụng nào ngoài phản chiếu nữa thì Cố Trường Ca không thể biết được.

Thế nhưng hắn nhớ tới một vật khác, Thời Không Bia.

Nếu phối hợp với Thông Thiên Kính này, thì có thể có diệu dụng thần kỳ gì hay không?

Sau đó một ngày, Cố Trường Ca đi tìm Thái Thượng Lô lúc Sở Hạo đánh rơi, hắn phong ấn nó xong mới tìm một chỗ đột phá tu vi.

Thái Thượng Lô tuy rằng thần dị, nhưng tác dụng đối với hắn cũng không lớn.

Cho nên hắn cân nhắc một hồi, tính toán đợi có thời gian sẽ đến Tử Cực Đan Tông một chuyến, giao vật ấy cho Lâm Thu Hàn.

Nàng đang có được đan đạo thiên phú, nếu đan lô này ở trong tay nàng thì càng có thể phát huy tác dụng.

Và một ngày sau, nơi đây bộc phát ánh sáng của trùng tiên, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi, tiên vụ lượn lờ, có mảnh vỡ đại đạo không ngừng rơi xuống, thân thể của Cố Trường Ca lập tức dựng lên một cái kén trắng trong suốt, ánh sánh hỗn độn từ trong đó tràn ngập ra.

Tiếng máu chảy xuôi trong mạch máu tựa như sấm sét cuồn cuộn, phảng phất như đang ở thời kì khai thiên lập địa.

Sau khi giết Sở Hạo, lại đổi đi mấy đoạn xương cốt kia, tu vi của hắn đương nhiên đột phá tới cấp bậc Chuẩn Đế cảnh.

Nếu không phải nơi đây đã trải qua vô số kỷ nguyên, thiên kiếp đã biến mất thì lực đột phá của hắn sẽ rất rộng lớn vô biên.

Sức mạnh chấn động cổ kim, không phải chỉ là nói suông.

Nhưng sức mạnh ấy cũng không duy trì được bao lâu, rất nhanh ánh sáng bên ấy đã tán đi.

Ánh sáng hỗn độn bao bọc cái kén lớn nứt vỡ, bóng dáng Cố Trường Ca từ bên trong bước ra.

"Không gian này lại có người..."

"Hình như còn là hai người."

Cố Trường Ca hơi nhíu mày, cảm giác được trong không gian truyền đến dao động nhàn nhạt.

Sau đó hắn từng bước đi ra, trên đỉnh đầu xuất hiện Tam Thủ Hắc Giao xé rách không gian trước mắt, nhanh chóng biến mất khỏi nơi đây.

"Căn cứ vào tin tức bọn họ truyền đến, không gian hư vô bọn họ tiến vào chắc là nơi này."

Cách nơi đó không xa giữa một vùng núi, đang có một đám tu sĩ với tu vi mạnh mẽ đang đi bộ.

Một người trong số họ hơi cau mày.

Những người còn lại cũng cẩn thận quan sát không gian mênh mông của Mạch Ngưu này.

"Lúc trước bảo vật của Linh Hồ tôn giả thất lạc ở nơi đây, đáng tiếc nhiều năm như vậy chúng ta lại không biết."

Một vị lão giả trên người phát ra ánh sáng màu đỏ, ánh mắt thổn thức nói.

Hắn đến từ Hỏa tộc cổ xưa ở Bát Hoang thập vực, trong cơ thể có chảy huyết mạch Hỏa Thần xa xưa.

"So với các giới khác mà nói, thứ chúng ta thiếu thật ra không phải thiên tài và huyết khí, mà là cường giả đỉnh phong, nếu nhiều hơn một món chí bảo cũng là thêm một phần thắng."

Bên cạnh là một nam tử dáng người cao lớn khoác áo giáp, hắn nghe vậy gật đầu nói theo.

Tên hắn là Lâm Vân Tiêu, chính là một vị cường giả của Lâm tộc Long Huyết nhất tộc, đồng thời cũng là thúc phụ của Lâm Vũ.

Những cường giả còn lại cũng nhao nhao gật đầu một cái rồi xoay người. ”Nhưng mấy người tiểu thư nói, tu sĩ của thế giới bên kia cũng đang âm thầm lẻn vào nơi đó. "

"Sợ hãi cái gì, bọn họ dám đến với thế giới của chúng ta thì chuẩn bị tinh thần bị tiêu diệt đi. Những tên cướp chết tiệt đó đã một phen đốt giết, bao nhiêu chiến sĩ của chúng ta đã mất dưới tay của chúng?"

Có người đã phẫn nộ, sát khí sôi trào, họ hận Thượng giới, càng hận không thể lên chiến trường ngươi chết ta sống một phen với đám người Thượng giới.

Đối với bọn họ Thượng giới đã nhiều lần xâm chiếm, phá hủy môi trường và cuộc sống yên bình của họ.

Trải qua rất nhiều năm, không biết đã có bao nhiêu người phải chôn xương bên Giới Bi Hải sau khi các trận chiến nổ ra, để lại vợ con ở nhà trông ngóng tron vô vọng.

Mối thù ấy sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Hết chương 1226.
Bạn cần đăng nhập để bình luận