Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 842: Bóng người tới từ hư không

Chương 842: Bóng người tới từ hư không

Rầm rầm rầm!

Trận đại chiến càng ngày càng khủng khiếp, bỗng chợt vang lên một tiếng chấn động mạnh giống như tiên nhân đang bị người khác đánh, rung chuyển càn khôn, nơi này hoàn toàn nổ tung, toàn bộ di tích đều vỡ vụn.

Rất nhiều đạo tắc đang biến đổi, chúng đang ngưng tụ lại thành một trật tự.

Tiên cốt của Cố Tiên Nhi hiện ra, nàng hóa thành một vô thượng Chân Tiên muốn trấn áp tất cả mọi thứ.

Trong khi đó đạo cốt của Tử Dương Thiên Quân cũng đang hiện lên, luồng tử khí cuồn cuộn không giới hạn, sức mạnh vô cùng khủng bố, nó giống như ngân hà nổ tung.

Cuối cùng, trong khoảng không truyền ra một âm thanh mãnh liệt, máu đỏ tràn ra.

Cố Tiên Nhi bay ngược ra ngoài, trên khóe miệng có vết máu, máu đỏ nhuốm lên váy áo, nhưng sắc mặt nàng vẫn lạnh lùng.

Dù sao thì cảnh giới của nàng yếu hơn Tử Dương Thiên Quân rất nhiều, sau khi đánh với nhau vài chiêu, nàng đã rất nhanh lâm vào tình thế bất lợi.

Nàng không phải là đối thủ của hắn.

"Tiên Nhi sư muội, ngươi không phải là đối thủ của ta, bây giờ ngươi đừng cố phản kháng nữa, hãy ngoan ngoãn nghe lời đi."

Áo choàng của Tử Dương Thiên Quân tung bay trong gió, hiên ngang trên bầu trời.

Giờ phút này, sau khi giành thắng lợi, sắc mặt hắn đã bình tình trở lại, hắn nhìn xem nàng sẽ nói như thế nào.

Nhưng hắn còn chưa kịp dứt lời, Tần Vô Nhai ở phía sau đột nhiên thay đổi sắc mặt, hét lớn: "Không tốt rồi, mau tránh ra."

Bùm!

Ngay sau đó, những ngọn núi sụp đổ vô cùng đáng sợ, sức mạnh hủy diệt của càn khôn sẽ truyền đến, hư không lập tức nổ tung.

Tử Dương Thiên Quân còn chưa kịp phản ứng, sắc mặt kinh hãi muốn quay đầu lại, nhưng cả người hắn lại bị cỗ sức mạnh này đánh trúng, cơ thể nháy mắt nổ tung một tiếng, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.

"Tự đi tìm chết!"

"Dựa vào ngươi cũng dám làm tổn thương đến nàng sao?"

Một bóng người bước ra từ hư không, người đó dùng lòng bàn tay chụp xuống, giống như sự tức giận của vạn cổ Thương Thiên, nó mang theo sức mạnh của vạn quân.

Khuôn mặt lạnh lùng như bị khối băng hàng trăm triệu năm khiến cho người ta không khỏi cảm thấy phát lạnh sống lưng, lạnh từ đầu đến chân, thần hồn run rẩy.

Chấn động truyền đến từ giữa bầu trời, sau đó, hơi thở mạnh mẽ đáng sợ như biển lớn, còn giống một vùng ngân hà rơi xuống nhân gian.

Rất nhiều phù văn và quy tắc trật tự xen lẫn với nhau, một bóng người bước tới, mạnh mẽ ra tay, mang theo tia tức giận và sát khí lạnh như băng.

Quanh người hắn hiện lên vô số đạo văn được khống chế và đạo tắc lĩnh ngộ, lượn lờ qua lại, như đang muốn phục tùng, muốn quỳ lạy hắn, như đang đứng trước một vị thần vô thượng tuổi trẻ.

Nơi này cũng lập tức nổ tung.

Một dấu ấn bàn tay xuất hiện trên bầu trời, mang theo áp lực nặng cả ngàn tấn, như có thể áp lại muôn thuở nghìn đời, vô cùng mạnh mẽ.

Rơi từ trên cao xuống, trong nháy mắt đánh lên người Tử Dương Thiên Quân, làm hắn không kịp chuẩn bị.

Dù phản ứng của hắn rất nhanh, vẻ mặt thay đổi, muốn chống lại, nhưng một chưởng này ẩn chứa sức mạnh thực sự quá lớn.

Dù trên người hắn đang mặc một bộ bảo y có thể chống đỡ được với thực lực Đại Thánh cảnh, vẫn khó có thể chịu được đòn này.

Hơi chống cự một lát, bảo y đã nhanh chóng có vết nứt, rồi nổ tung thành tia sáng chói lọi.

Cả người hắn giống trứng gà đụng phải đá, vô cùng yếu ớt, xương cốt răng rắc, vỡ vụn một tiếng.

Ngũ tạng vỡ ra, cả người nổ tung, vết máu tràn lan, nhìn không ra hình người.

"Cố Trường Ca!"

Tử Dương Thiên Quân nhìn thấy người vừa tới, gầm thét một tiếng vừa trầm thấp vừa tức giận.

Cùng lúc đó, nỗi đau đớn chạy dọc khắp người, làm cả vẻ mặt của hắn vặn vẹo theo, vô cùng đáng sợ.

Hắn vốn cũng không ngờ đến lúc này, Cố Trường Ca sẽ bỗng nhiên xuất hiện, còn đánh ra một đòn mạnh như lôi đình, đánh cho cả người hắn chằng chịt vết thương.

Thần hồn hắn nhanh chóng biến thành thần quang, cuốn lấy thân thể vỡ vụn, tranh thủ thời gian tìm một nơi khác, muốn tái tạo thân thể.

Dù Tử Dương Thiên Quân vô cùng căm hận Cố Trường Ca.

Nhưng cũng tự biết được, biết mình không phải đối thủ của hắn, lo lắng lúc này lỡ bị Cố Trường Ca bắt được cơ hội, rồi ra tay, đánh hắn đến mức hình thần câu diệt, chống đỡ không nổi nên muốn chạy đến tìm cường giả Tử Phủ trợ giúp.

Ở giữa bầu trời, bóng người Cố Trường Ca đứng sừng sững ở đó, áo bào bồng bềnh, ánh mắt bình tĩnh thâm sâu, nhưng càng nhiều hơn chính là một tia lạnh lẽo và giết chóc.

Nghe vậy hắn cũng không nhiều lời, mà nhìn về một bên khác, chỗ Cố Tiên Nhi đang sững sờ đứng nhìn, thở dài thườn thượt một cái, "Sao ngươi lại xúc động như vậy, tìm được tung tích của Tử Dương Thiên Quân, cũng không truyền tin tức lại cho ta?"

Tuy là trách cứ, nhưng trong lời nói vẫn khó kiềm nén tia lo lắng và bất an.

Kỳ thật, trước khi Cố Tiên Nhi chạy đến, Cố Trường Ca đã tìm được chỗ này rồi.

Chỉ là hắn cũng không hiện ra, mà đợi Tần Vô Nhai đi tới, muốn nhìn một chút đến cùng hắn đang có ý định gì.

Sau đó, đã tận mắt nhìn thấy toàn bộ kế hoạch dẫn dụ Cố Tiên Nhi đi tới của Tần Vô Nhai.

Gồm cả lúc hai người ngả bài với Cố Tiên Nhi, nói rõ toàn bộ chuyện của kiếp trước, lộ chuyện về thân phận người thừa kế Ma Công của hắn cùng với Tử Dương Thiên Quân, đủ loại chuyện.

Tất cả những chuyện này, Cố Trường Ca đều tận mắt nhìn thấy, nhưng hắn không ngăn lại, cũng không xuất hiện.

Sau đó, Cố Tiên Nhi bắt đầu động, để hắn có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều hơn là cảm giác hoảng hốt.

Nhất là khi tận mắt thấy cảnh thảm thương trong tương lai kia, Cố Tiên Nhi vậy mà lại nói dù cho có vậy, nàng vẫn tự nguyện.

Chuyện này, ngay cả Cố Trường Ca cũng rơi vào yên lặng một lúc lâu, không biết nên nói gì, nói là nàng ngốc, hay mắng nàng quá ngây thơ đây?

Đương nhiên, hắn cũng đã suy đoán được, Tử Dương Thiên Quân nhìn thấy hình ảnh kia, thật ra là chuyện xảy ra ở kiếp trước giống như Nguyệt Minh Không.

Đời này, nhiều nhất hắn chỉ có thể ức hiếp Cố Tiên Nhi thôi, làm sao có thể tổn thương nàng được.

Nhưng, nghe lời này của Cố Trường Ca, Cố Tiên Nhi lại không trả lời, mà vẫn ngơ ngẩn nhìn qua hắn như cũ, con ngươi lạnh lùng trong trẻo động lòng người ngày thường cũng mất đi tất cả thần thái.

Ngay cả vết máu ở khóe miệng, cũng không định lau đi.

Hết chương 842.
Bạn cần đăng nhập để bình luận