Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1730: Đại Du sắp đổi chủ

Chương 1730: Đại Du sắp đổi chủ

Đại Du tiên triều hoàn toàn đại loạn, đương nhiên sau đó có rất nhiều hoàng tử công chúa thậm chí là trọng thần trong triều và gia quyến bị thích khách tập kích.

Khắp nơi trong cương vực đều nhen hóm khói lửa, sát cơ nổi lên bốn phía.

Một vài công hầu phong trấn các nơi bắt đầu chia cắt những địa phương rải rác, dự tính thiết lập quốc gia bên trong quốc gia.

Đại Du tiên triều được xem như một tiên triều bất hủ kéo dài từ Cổ Lão kỷ nguyên đến bây giờ, vượt khỏi nhân vật trường sinh, bất hủ bất diệt.

Cương vực của nó lại càng mênh mông, rộng rãi vô ngần. Ngày bình thường có rất nhiều chư hầu được phong tứ.

Bây giờ bên trong Đại Du Hoàng Đô cũng như vậy, tai họa nổi lên bốn phía.

Mỗi ngày Du hoàng đều vội vàng đến mức sứt đầu mẻ trán, dù cho muốn điều động đại quân tiến đến trấn áp thì cũng là chuyện nằm ngoài tầm tay.

Các chư hầu cũng đều nhận ra tình huống này, cảm thấy Đại Du đã gặp được tai họa trước đây chưa từng có, có xu thế sụp đổ, chia rẽ.

Lúc này bọn hắn mới nhao nhao chia cắt bốn phương, tính toán đục nước béo cò.

“Hồi bẩm công tử, ta đã dựa theo sự phân phó của ngài để cho loạn quân các nơi đánh tới, đến lúc đó ta sẽ lấy danh nghĩa quét sạch chiến loạn để ép Du hoàng thoái vị.”

“Nếu như hắn không nhượng thì ta sẽ cùng hắn quyết chiến tại Hoàng đô. Ta có tám phần chắc chắn mình có thể đánh chết hắn.”

Tại Đại Du Hoàng Đô, bên trong viện lạc u tĩnh.

Cố Trường Ca đang đứng dưới một gốc đại thụ có lá dâu đỏ thẫm rơi xuống, nhẹ nhàng gật đầu.

Hắn mặc bạch y như tuyết, thân hình cao lớn, sợi tóc như mực, lộ ra quang hoa trong suốt, siêu nhiên thoát tục, có ba ngàn thế giới mơ hồ đang vờn quanh quanh thân, mơ hồ giống như đứng ở Tiên Vực trong truyền thuyết.

Ở trước mặt của hắn, Du Thiên Chính cung kính nói, sâu trong mắt mang theo vẻ tôn kính và e ngại.

Đến bây giờ, rốt cuộc thì hắn cũng đã hiểu thủ đoạn của Cố Trường Ca kinh khủng đến thế nào.

Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì hắn cũng không thể tin được, vậy mà Cố Trường Ca lại có thể bình yên vô sự.

Hắn tuyệt đối không giống như tin đồn ở ngoại giới, bản nguyên tổn thương, cơ thể bị trọng thương.

Nói cách khác, cái gì mà chống lại Thiên Đạo ý chí rồi bị thương, cái gì mà vì ra tay tương trợ Du Phi Nhã Trưởng công chúa mà trọng thương, tất cả đều là giả.

Thậm chí theo Du Thiên Chính thấy, rất có thể sự hủy diệt của thế giới kia đều do một tay Cố Trường Ca tạo thành.

Qủa thật chính là càng nghĩ càng ớn lạnh.

“Ngươi thật sự chắc chắn tám phần có thể đối phó được Du hoàng?”

Ánh mắt Cố Trường Ca bình thản, tầm mắt chuyển từ lá dâu đang rơi nhìn về phía Du Thiên Chính hỏi.

“Hồi bẩm công tử, ta cực kỳ hiểu Du hoàng và biết rõ hắn có thủ đoạn gì.”

“Ta nắm chắc tám phần trong trận chiến này.”

Du Thiên Chính nghe vậy, nghiêm nghị lên tiếng bảo đảm.

Vốn là trong kế hoạch ban đầu của mình, hắn dự định sẽ lẻn vào Đại Du Hoàng Đô ám sát Du hoàng.

Thế nhưng sau khi Cố Trường Ca biết đã bảo hắn buông tha kế hoạch này.

Chính xác thì theo Cố Trường Ca, Đại Du Hoàng Đô tuyệt đối là ngọa hổ tàng long.

Nhất là trong hoàng cung.

Du hoàng toạn trấn ở hoàng cung quanh năm suốt tháng nên hoàn toàn hiểu rõ và kiểm soát rất nhiều thủ đoạn cấm chế.

Huống chi, hoàng cung gần với Đại Du cấm địa.

Nếu xảy ra chiến tranh, nó có khả năng làm kinh động đến rất nhiều tồn tại cổ lão đang ngủ sâu trong đó.

Tỷ lệ ám sát thành công là rất nhỏ, gần như xa vời.

Vì vậy, thay vì ám sát Du hoàng thì không bằng lợi dụng thời cơ đại loạn, lấy danh nghĩa dẹp loạn mà trở về.

Nếu đã như thế, cho dù là những tồn tại cổ lão của Đại Du cũng không thể ra tay ngăn cản, chân đứng không vững.

“Ở trong mắt ta, tám phần chắc chắn của người thì chỉ có một phần.”

Cố Trường Ca khẽ gật đầu một cái, ánh mắt đánh giá Du Thiên Chính một lượt sau đó mới nói.

Xét về tu vi thì chắc chắn Du Thiên Chính mạnh hơn Du hoàng.

Nhưng mà bàn về thủ đoạn cùng với thiên thời địa lợi nhân hoà thì căn bản cả hai không ai có trình độ hơn ai.

“Công tử, ta...”

Du Thiên Chính sững sờ, không rõ vì sao Cố Trường Ca lại nói như vậy, tại sao bây giờ hắn chỉ có một phần thắng khi đối mặt với Du hoàng.

Thế nhưng hắn cũng không dám chất vấn phán đoán của Cố Trường Ca. Dựa theo thực lực thì Cố Trường Ca muốn giết hắn còn đơn giản hơn so với bóp chết một con sâu con kiến.

Cố Trường Ca tùy ý liếc nhìn Du Thiên Chính, cũng không giải thích quá nhiều.

Sau đó ngón tay điểm một cái, một vòng u quang mịt mờ hiện lên.

Trong đó có rất nhiều đại đạo phù văn cổ xưa mà huyền diệu hiện lên, sau đó hóa thành một đạo quang hoa, bay thẳng vào mi tâm của Du Thiên Chính.

Trong nháy mắt, trong đầu hắn hiện lên một phần kinh văn cổ lão cực kỳ khó hiểu, đáng sợ và tràn ngập kinh văn ma tính.

Mỗi một văn tự, đều xán lạn như ma tinh, đang nhấp nháy quang hoa chói mắt và rức rỡ, chiếu rọi, gột rửa vạn cổ trường không.

Trong thoáng chốc, Du Thiên Chính thấy ma khí vô biên hiện lên, mênh mông vô tận, bao phủ cả thiên địa.

Hắn vô cùng kinh hãi, chỉ cảm thấy tâm thần run rẩy, vô cùng sợ hãi, dường như thần hồn đều bị bản kinh văn này nuốt chửng đến hầu như không còn gì.

“Đa tạ công tử.”

Trán Du Thiên Chính toàn là mồ hôi lạnh, tâm thần khó mà bình tĩnh, sinh ra gợn sóng.

Hắn hiểu được bản kinh văn này kinh khủng ngập trời, lai lịch khó có thể tưởng tượng nổi nên không dám thất lễ mà vội vàng cung kính nói lời cảm kích.

Nếu đây là do Cố Trường Ca ban tặng thì đương nhiên không hề đơn giản.

Hắn càng chắc chắn hơn đối về trận sinh tử với Du hoàng mấy ngày sau.

Hết chương 1730.
Bạn cần đăng nhập để bình luận