Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1607: Cự tuyệt

Chương 1607: Cự tuyệt

Du hoàng chủ động mở miệng, có ý định chọn một nữ nhi kết thành hôn ước cùng với Thác Bạt Tiêu Dao.

Trong mắt hắn, Thác Bạc Tiêu Dao còn trẻ tuổi, lại thành thục chững chạc, bộ dạng có thể thành đại khí.

Nhìn cách xử trí điệu thấp, tính tình giấu tài trong những năm này của hắn cũng đủ để nhìn ra hắn không hề đơn giản, càng không phải loại người nóng nảy, coi danh lợi là tất cả.

Lại thêm có Cố Trường Ca ở bên cạnh đề nghị khiến Du hoàng nhất thời động tâm.

Hắn không thiếu nữ nhi. Ngoại trừ đại nữ nhi Du Phi Nhã, hắn còn mấy công chúa khác cũng có thiên phú xuất chúng, dung mạo động lòng người, quốc sắc thiên hương.

Nếu như ban hôn thì còn có thể thuận tiện lôi kéo đại thần Thác Bạt Vân Thiên, ngược lại là vẹn cả đôi bên.

“Ha ha, nhưng đối với loại chuyện này vẫn nên nghe ý kiến của người trong cuộc mới được.”

Du hoàng cười ha ha một tiếng, ánh mắt mang theo sự tán thưởng nhìn về phía Thác Bạt Tiêu Dao.

“Du hoàng bệ hạ nói phải, tuy nhiên ta nghĩ chắc chắn Tam công tử của Thác Bạt phủ sẽ không cự tuyệt ý tốt của bệ hạ.”

Cố Trường Ca đứng ở một bên, toàn thân bạch y không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục, thần nhã tiên tư.

Hắn nhẹ nhàng uống rượu, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn xuống, khóe miệng vẫn luôn treo nụ cười lịch sự mà tao nhã, làm cho rất nhiều thiên chi kiều nữ lặng lẽ nhìn lại, trên mặt hiện vẻ si mê.

Cả người phảng phất như đang ở thế ngoại, chỉ là một ngoại nhân quan sát một việc nhỏ nhặt không đáng kể.

Nơi đây có rất nhiều tuổi trẻ Chí Tôn ném ánh mắt hâm mộ ghen tị về phía Thác Bạt Tiêu Dao.

Nếu thật sự có thể lấy được một vị công chúa, ôm chặt đùi Đại Du tiên triều thì đến kiếp sau Thác Bạt Tiêu Dao cũng không cần phải sầu lo.

Ngay cả Thác Bạt phủ phía sau hắn cũng sẽ được hưởng thụ vinh hoa phú quý vô tận, quyền thế tiến thêm một bước.

Hắn có tài đức gì?

Trong mắt rất nhiều người, nếu không phải Cố Trường Ca bỗng nhiên nhiều lời xen vào một câu thì Du hoàng cũng sẽ không ban hôn.

Điều này khiến bọn hắn vô cùng hâm mộ và đố kỵ, tại sao bọn hắn lại không gặp được chuyện tốt như vậy.

Thác Bạt Quỳnh Linh và Thác Bạt Tinh Vũ trước đó nghe Thác Bạt Tiêu Dao nói Cố Trường Ca sẽ hại hắn lúc này đây cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nếu nói Cố Trường Ca ám hại Thác Bạt Tiêu Dao, vậy tại sao còn muốn Du hoàng ban hôn? Làm thông gia cùng với hoàng thất, Thác Bạt Tiêu Dao sẽ càng được Du hoàng coi trọng và tán thưởng, có thể nói là trăm lợi mà không một hại.

Về sau nếu như Cố Trường Ca muốn đối phó với Thác Bạt Tiêu Dao thì chẳng phải sẽ trở nên khó khăn hơn hay sao?

Trong khi đám người còn đang rối rắm trong lòng, cuối cùng Thác Bạt Tiêu Dao cũng lên tiếng.

Hắn bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Du hoàng, sau khi cân nhắc lời nói rồi mới từ chối: “Thác Bạt Tiêu Dao xin đa tạ ý tốt của Du hoàng bệ hạ, nhưng ta đã sớm có ý trung nhân, nếu bệ hạ lại ban hôn thì chỉ sợ sẽ phải phụ lòng vị công chúa kia rồi.”

“Ý tốt của bệ hạ Thác Bạt Tiêu Dao xin ghi nhớ trong lòng.”

Hắn biết rõ đây là âm mưu của Cố Trường Ca, nhưng hắn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc từ chối, mạo hiểm làm long nhan tức giận.

Bất kể là xuất phát từ lý do gì đi nữa hắn đều không thể đáp ứng cọc hôn sự này.

Du hoàng tứ hôn thì nhất định là tứ nữ nhi khác của hắn chứ không phải là Du Phi Nhã. Mà ngoại trừ Du Phi Nhã thì trong lòng Thác Bạt Tiêu Dao lại không dung được bất kỳ người nào…

“Cái gì?”

Nghe thấy lời này, trong đại điện lập tức yên tĩnh.

Sau khi phản ứng lại, tất cả mọi người đều trợn to mắt tự hỏi có phải là mình đã nghe nhầm hay không.

Thác Bạt Tiêu Dao hắn vậy mà lại cự tuyệt ý muốn ban hôn của Du hoàng bệ hạ?

Lòng can đảm của hắn tới từ đâu vậy.

Bọn họ không thể tin được. Rốt cuộc là Thác Bạt Tiêu Dao ngốc thật hay giả ngốc đây? Ngay tại chỗ này, hắn cự tuyệt Du hoàng bệ hạ ở trước mặt tất cả mọi người.

Thác Bạt Tiêu Dao hắn đem mặt mũi của Du hoàng bệ hạ đặt ở chỗ nào? Chẳng lẽ hắn không biết làm thông gia với hoàng thất đem đến cho hắn bao nhiêu lợi ích sao?

Điều này khiến mọi người cảm thấy khó có thể tin được, sắc mặt nhị tỷ và tứ muội của Thác Bạt Tiêu Dao tái mét, vô cùng lo lắng.

Trong số những người ở đây, có lẽ người duy nhất không cảm thấy bất ngờ chính là Trưởng công chúa Du Phi Nhã.

Nàng yên tĩnh đứng sau lưng Du hoàng, chỉ là lúc Thác Bạt Tiêu Dao mở miệng cự tuyệt vừa rồi, nàng mới ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

Ở một khía cạnh nào đó, nàng thậm chí còn hiểu Thác Bạt Tiêu Dao hơn cả phụ mẫu của hắn.

“Tiêu Dao ngươi….”

Thác Bạt Vân Thiên vốn cảm thấy vô cùng kinh hỷ đắc ý, đang uống rượu cùng mấy đồng liêu ở bên cạnh lúc này cũng trừng to mắt, chén rượu trong tay leng keng một tiếng rơi xuống đất, ngay cả giọng nói cũng run rẩy.

Hắn không ngờ Thác Bạt Tiêu Dao vậy mà lại cự tuyệt.

Theo hắn thấy, hoàn toàn không có lý do gì để cự tuyệt một cơ hội tốt như thế, từ nay về sau hắn cũng sẽ mang thân phận hoàng thân quốc thích, càng thêm hiển hách so với trước đó.

Thế mà Thác Bạt Tiêu Dao lại từ chối khiến mắt hắn tối sầm lại, nghẹn một hơi không thở được, suýt chút nữa ngất đi.

Du hoàng sửng sốt một chút, rõ ràng cũng không nghĩ tới Thác Bạt Tiêu Dao lại cự tuyệt hắn ngay trước mặt quần thần.

Nụ cười trên mặt Du hoàng nhanh chóng biến mất, âm thanh lộ ra sự uy nghiêm của một bậc quân vương: “Chẳng lẽ là ngươi xem thường nữ nhi của bản hoàng?”

So với vẻ mặt ôn hòa trước đó, giờ đây trên thân Du hoàng để lộ một loại uy áp đáng sợ.

Quần thần run lẩy bẩy, vội vàng đứng dậy khỏi bàn tiệc quỳ rạp ở dưới đất, thỉnh cầu Du hoàng bớt giận.

Chỉ cần là người sáng suốt thì đều có thể nhìn ra Du hoàng như vậy là thực sự tức giận rồi.

Hết chương 1607.
Bạn cần đăng nhập để bình luận