Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1673: Thiên Đạo có vấn đề

Chương 1673: Thiên Đạo có vấn đề

Uy áp kinh hoàng trên trời cuối cùng cũng tiêu tán nhưng khe hở dài mấy ngàn dặm vẫn vắt ngang không hề biến mất.

Bầu trời bị bao phủ bởi sương mù xám xịt xen lẫn hỗn độn khí dày đặc bốn phía, bát phương chung quanh nơi đâu cũng bị che phủ.

Cảnh tượng vô cùng hoang vu, vốn là Thục tông đại địa phồn thịnh náo nhiệt, giờ đây lại hoá thành một đống tro tàn bột mịn.

Khắp nơi đều bị nổ tung, tiếng kêu thảm thiết chìm lẫn khói lửa mù mịt, xương khô và máu me vương vãi tán loạn.

Lúc Cố Trường Ca giao thủ cùng với Thiên Đạo ý chí đã tạo nên dư âm chấn động, ngay cả Lục Địa Kiếm Tiên còn phải ôm đầu chạy trốn, huống chi những người khác.

Đại trận Thục tông hộ sơn sụp đổ trong chớp mắt, nổ tan thành một mảnh tàn tro tan biến trong thiên địa.

Vô số đệ tử Thục tông tựa như cọng cỏ dại, dưới sức ép của dư âm có sức công phá kinh khủng kia liền nổ tung, hoá thành sương máu, hình thần đều diệt.

Đây có thể coi là một màn thảm kịch nhân gian.

Sau đó rất nhiều Lục Địa Kiếm Tiên chạy tới, chứng kiến tất cả cảnh tượng trước mặt thì trầm mặc thật lâu không nói gì, Thục tông bất hủ sừng sững ở Kiếm Huyền Đại thế giới mấy chục vạn năm, đùng một cái hôm nay trở thành một bãi phế tích, biến mất khỏi nhân gian.

Nhiều trưởng lão và đệ tử Thục tông nhìn cảnh tượng này mà đau buồn tột cùng, thậm chí có người còn ngửa mặt lên than trách ông trời, không chấp nhận nổi đả kích khủng khiếp này.

Tông chủ Thục tông Dịch Kiếm Tiên cũng biến sắc, tay nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng run rẩy.

“Mọi thứ đều tan thành mây khói, đều không còn tồn tại nữa rồi…”

Hắn thì thào, ánh mắt lộ ra vẻ bi thương khôn xiết.

Bọn người Tuyết Kiếm Tiên đứng đằng xa cũng trầm mặc yên lặng.

Chấn động vừa rồi quả thực là kinh thiên động địa, bất luận là Cố Trường Ca hay là Thiên Đạo ý chí đang hiển hoá cũng không phải đối tượng bọn hắn có thể chống lại.

Bọn hắn có thể thoát chết từ trong đó ra, cũng là may mắn lắm rồi.

“Chẳng lẽ đây chính là thứ chúng ta ký thác hy vọng? Tại sao nó vẫn muốn hạ thủ với chúng ta?”

Tuyên Điệp công chúa vẫn còn run sợ nói.

Theo như bọn hắn nghĩ, Thiên Đạo ý chí chính là hy vọng cuối cùng có thể che chở được cho Kiếm Huyền Đại thế giới.

Vậy mà vừa mới đây, tròng mắt đỏ ngòm của đạo kia lạnh lùng quét qua liền khiến sinh linh tan thành tro bụi.

Khiến cho ý nghĩ trong lòng bọn hắn dao động, thậm chí còn cảm thấy không tài nào tưởng tượng nổi.

Rất nhanh chóng sau đó càng có nhiều đạo thần hồng chạy đến đây, bọn họ đều là Chí cường giả của các thế lực ở Kiếm Huyền Đại thế giới.

Thoáng nhìn tình cảnh nơi đây, trong lòng bọn hắn đều dấy lên cảm giác khó cất thành lời, không thể bình tĩnh nổi.

Nhất là khi nghĩ đến Cố Trường Ca, bọn hắn lại càng sợ hãi.

Thiên Đạo ý chí hiển hoá kinh khủng như vậy mà cũng không địch lại nam tử tuổi trẻ này, chỉ sợ hắn muốn tiêu diệt Kiếm Huyền Đại thế giới cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.

Vô số người nhìn Cố Trường Ca, ánh mắt đều lộ ra vẻ bất an.

“Sau hôm nay, e rằng Kiếm Huyền Đại thế giới không còn ai dám nghi ngờ Cố công tử…”

Tuyết Kiếm Tiên lấy lại tinh thần, khẽ thở dài trong lòng.

Mặc dù Cố Trường Ca không có ác ý với bọn hắn, nhưng đối với tất cả mọi người thì đây chính là tai hoạ khủng khiếp nhất.

“Xem ra là bị Thiên Đao ý chí ký thác nên mới bỏ chạy.”

Lúc này, sau một hồi suy nghĩ thật lâu, Cố Trường Ca bèn bừng tỉnh lại, hắn nhìn sơ qua vết nứt không trọn vẹn vắt ngang thiên địa kia rồi lại như ngẫm nghĩ gì đó.

Mặc dù đã có trong tay Chưởng Thiên Kiếm, nhưng hắn là người ưa thích trảm thảo trừ căn.

Dù cho Thác Bạt Tiêu Dao không hề có sức uy hiếp thế nhưng Cố Trường Ca cũng không muốn cứ thế thả hắn đi.

“Đuổi theo từ đạo khe hở này, tìm được chỗ ở của hắn rồi giết hắn luôn.”

Cố Trường Ca thản nhiên phân phó A Đại đi truy sát Thác Bạt Tiêu Dao.

“Rõ, thưa Chủ thượng.”

A Đại gật đầu tuân mệnh, sau đó thân ảnh biến thành một đạo hắc quang, hắn bước lên rồi biến sao khe hở kia.

Nhiều tu sĩ đứng nhìn xung quanh đều kinh hãi không dám hó hé một lời nào.

“Cố công Tử…”

Bọn người Thục tông tông chủ Dịch Kiếm Tiên đi tới, khuôn mặt lộ rõ vẻ u sầu bi thương, mặc dù chuyện Thục tông hoá thành một đống phế tích là liên quan tới Cố Trường Ca, nhưng chẳng ai dám trách tội hắn.

“Chuyện Thục tông hoá thành phế tích hôm nay là do sơ suất của Cố mỗ, cũng là chuyện nằm ngoài ý muốn của ta.” Ánh mắt Cố Trường Ca khẽ động, giọng nói hơi có chút nuối tiếc.

Dịch Kiếm Tiên cười khổ nói: “Chúng ta đều hiểu, nếu không phải nam tử kia động thủ thì đã không xảy ra cớ sự này.”

Nói đến đây, những người còn lại cũng lộ ra vẻ cừu hận đối với Thác Bạt Tiêu Dao đã tẩu thoát.

Thục tông biến thành một đống hoang tàn như hiện giờ tất cả đều tại Thác Bạt Tiêu Dao, các trưởng lão, đệ tử hận một nỗi không thể chém hắn ra làm trăm mảnh, rút gân nhổ cốt của hắn.

“Người kia cứ việc chạy trốn, nhưng chỉ cần hắn còn trong Thục tông cảnh nội của ta thì bằng mọi giá ta cũng phải bắt được hắn.”

Dịch Kiếm Tiên lạnh lùng nói, kiếm ý trong mắt hiện lên đáng sợ, tựa như có thể mở núi liệt thạch.

“Vì sao Thiên Đạo ý chí lại động thủ với sinh linh giới của ta?”

Bọn người Tuyết Kiếm Tiên không nén được nghi hoặc trong lòng, bèn tiến lên hỏi.

“Thiên Đạo ý chí giới các ngươi hình như xảy ra vấn đề gì đó, khác biệt so với suy nghĩ của ta…” Cố Trường Ca gật đầu đáp, vẻ mặt hơi mơ hồ.

Thấy mọi người vẫn có vẻ nghi ngờ, hắn cười cười rồi lại nói tiếp: “Nếu muốn tìm ra vấn đề, xem ra chỉ còn cách tìm được nơi hắn ngủ nghỉ rồi nói tiếp.”

“Nơi ngủ nghỉ?” Dịch Kiếm Tiên, Tuyết Kiếm Tiên nghe vậy thì không khỏi giật mình.

Đây còn là lần đầu bọn hắn nghe thấy Thiên Đạo ý chí còn có nơi ngủ nghỉ, chẳng lẽ đạo thiên địa ý chí thức tỉnh hồi nãy cũng không phải Thiên Đạo ý chí chân chính ư?

Hết chương 1673.
Bạn cần đăng nhập để bình luận