Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1020: Vật này có duyên với ta!

Chương 1020: Vật này có duyên với ta!

Bên ngoài hành lang, một nam một nữ sóng vai đi tới, giống như một đôi thần tiên quyến lữ.

Người đàn ông mỉm cười, trong lúc nói chuyện còn có chút kinh ngạc, dường như là không cẩn thận quấy rầy những người khác.

"Cố Trường Ca!"

"Tại sao ngươi lại ở chỗ này?"

Một đám nhân vật cấp độ Giáo Chủ đang giao chiến khiếp sợ không gì sánh nổi, sau khi phản ứng lại thì ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, ánh mắt hiện lên sự kiêng kị chưa từng có.

Bọn hắn hoàn toàn không ngờ vào thời khắc mấu chốt này thì Cố Trường Ca lại bỗng nhiên hiện thân, trở thành chim sẻ trong câu bọ ngựa bắt ve chim sẻ sau lưng.

Kể từ đó, trận giao chiến vừa của bọn hắn sợ là đã sớm bị người này nhìn thấy tất cả, thế mà hắn lại chậm chạp không hiện thân, chính là chờ đợi giờ khắc này.

Nghĩ tới đây.

Nhất thời, vẻ mặt của tất cả mọi người đều rất ngưng trọng, có chút bất an liếc nhìn phía sau lưng Cố Trường Ca.

Khi thấy ngoại trừ đối phương thì không có cường giả nào đi theo, lúc này bọn hắn mơi thở phào một hơi.

Trước lúc này, bọn hắn vẫn còn coi Cố Trường Ca như là một hậu bối trẻ tuổi.

Nhưng sau những việc ngoài cung điện dưới lòng đất, tận mắt nhìn thấy cường giả Đại Thánh cảnh đỉnh phong bị hắn trấn sát dễ như trở bàn tay.

Bọn hắn đã hiểu rõ, bây giờ Cố Trường Ca đã có thành tựu, thực lực vô cùng cường đại, các thiên kiêu trẻ tuổi còn lại hoàn toàn không thể sánh bằng.

Kiếm khí khủng bố vừa rồi đã cho thấy tất cả, nó làm cho bọn hắn sợ hãi.

Nếu chỉ là Đại Thánh cảnh bình thường thì sợ là không thể ngăn cản được kiếm khí kia, chỉ có thể bị giết chết tại chỗ.

Cho nên bọn hắn đều đang cực kỳ đề phòng, những người nhưng đi đến một bước này đều không phải là hạng đơn giản.

Trong chốc lát, mọi người đã hiểu rõ thế cục hiện tại đã rơi vào trong tay Cố Trường Ca.

Chớ nói chi bên người Cố Trường Ca là Nhân Tổ điện thánh nữ.

Tuy bọn hắn chưa được chứng kiến thực lực chân thật của nàng, nhưng mà người có thể đứng chung với Cố Trường Ca thì thực lực đương nhiên không thể yếu được.

"Tại sao vãn bối lại không thể ở chỗ này?"

"Cái gọi là bảo vật người có đức ở lại, vãn bối thấy viên Thái Hư thần cách rất có duyên với ta."

Cố Trường Ca mỉm cười nói, chậm rãi đi vào trong đại điện.

Vương Tử Câm đi theo bên cạnh, hứng thú đánh giá xung quanh.

Nàng không biết rốt cuộc Cố Trường Ca làm thế nào để tới được nơi đây.

Người khác không biết chủ mộ chỗ ở đâu, thế mà hắn lại giống như có thể nhìn thấu nơi này.

Tất cả sự ngăn cản đều là thùng rỗng kêu to.

Cái này khiến cho sự hiếu kì trong lòng nàng càng ngày càng tăng lên.

"Cố Trường Ca, chẳng lẽ ngươi định độc chiếm thứ này?"

Nghe nói như thế, một vị giáo chủ đại giáo mặc trường bào màu đỏ, ngay cả lông mày đều là màu đỏ lộ ra sắc mặt khó coi, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, giọng điệu rất không khách khí.

Trên mặt ba vị Giáo chủ đại giáo còn lại cũng hiện lên sự cảnh giác, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào Cố Trường Ca, lo lắng đối phương bỗng nhiên động thủ.

Lúc này, lão bà tóc vàng và đám người Khương Lạc Thần đã bị bọn hắn để sang một bên.

Trong mắt bọn hắn, Cố Trường Ca là mối đe dọa lớn hơn nhiều so với đám người lão bà tóc vàng.

"Cố Trường Ca…."

Khương Lạc Thần nhìn Cố Trường Ca với ánh mắt căm hận, đôi bàn tay ngọc nắm chặt lại.

Giờ phút này, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, nàng cảm nhận được khí tức của Cố Trường Ca đang tập trung trên người mình.

Nếu như nàng dám động thủ lấy viên vật chất thủy tinh màu tím kia, chắc chắn sẽ phải đối mặt với đòn tấn công chớp nhoáng của Cố Trường Ca.

Sau khi chứng kiến sự kinh khủng của người này, trong lòng nàng không khỏi có chút run sợ.

Nàng thà rằng đối mặt với bốn vị Giáo chủ đại giáo còn hơn là đối mặt với Cố Trường Ca.

Về phần Cố Trường Ca làm thế nào tìm được nơi này thì bây giờ không phải là lúc để nàng suy nghĩ tìm tòi.

"Khí linh, bây giờ ta nên làm gì? Tại sao Cố Trường Ca lại tìm được nơi này…."

Trong lòng Giang Thần cũng đang run sợ, hắn chỉ có thể cầu nguyện Cố Trường Ca không nhận ra mình.

"Ta cũng không biết."

"Ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối không được để Cố Trường Ca nhận ra bất cứ sự dị thường nào. Gia hỏa này quá kinh khủng, nếu để cho hắn nhận ra ngươi thì hôm nay hai ta khó thoát khỏi cái chết."

Giọng nói của Tạo Hóa Tiên Chu khí linh cũng hiện lên sự run sợ không đè nén được.

"Tại sao lại bị hắn ta tìm tới đây rồi?"

Phổ Độ hòa thượng lộ ra vẻ đau đầu, bắt đầu âm thầm suy xét nên thoát thân như thế nào.

"Vãn bối coi trọng thứ này, mời chư vị rời khỏi đây cho."

Cố Trường Ca nghe vậy cũng không trả lời mà chỉ mỉm cười, ánh mắt chậm rãi nhìn thoáng qua đám người.

Cuối cùng ánh mắt rơi xuống khuôn mặt Khương Lạc Thần, thấy nàng không được tự nhiên quay sang chỗ khác, lúc này hắn mới nhìn về phía viên Thái Hư thần cách trên đạo đài.

Trên đó có rất nhiều trận văn đã bị phá giải, chỉ cần đi qua là có thể dễ dàng lấy được.

Vì để cho Giang Thần phá giải những thứ này thay mình, vừa Cố Trường Ca đã phải chờ đợi một lúc khá lâu.

Nếu không thì hắn đã sớm hiện thân rồi.

"Ẩn chứa rất nhiều tu vi bản nguyên của một vị tiên tổ Thái Hư thần tộc, vật này đúng là có thể trợ giúp người ta một bước lên trời."

Cố Trường Ca có chút khen ngợi, giống như đang thưởng thức vật sở hữu của bản thân, hoàn toàn không thèm để ý gì đến những người xung quanh.

Nghe nói như thế, sắc mặt của tất cả mọi người đều rất khó coi, bất luận là đám người Thái Hư thần tộc hay là bốn vị Giáo chủ đại giáo.

Cố Trường Ca hoàn toàn không coi bọn hắn ra gì, bây giờ đã coi viên Thái Hư thần cách kia thuộc về mình rồi.

Thật là quá phách lối và cường thế.

"Cố Trường Ca, chúng ta vẫn là chia đều thứ này đi, bằng không một mình ngươi sẽ không thể nào chống lại được bốn người chúng ta."

"Làm người cũng đừng quá tham lam."

"Nếu không thì đến lúc đó ngươi sẽ chẳng chiếm được gì cả."

Một vị giáo chủ đại giáo hít sâu một hơi rồi lên tiếng, hắn nghĩ ra một biện pháp điều hoà, tử ý lượn lờ trong mắt, có khí phách cường đại, đạo vận tự nhiên.

Hắn mặc Đại La đạo bào, tay cầm một thanh kiếm sắc nhọn kinh người, giống như có thể xuyên qua hư không đánh tới bất cứ lúc nào.

Ba vị Giáo chủ đại giáo còn lại nghe vậy thì ánh mắt khẽ nhúc nhích, không ai nói gì, hiển nhiên là ngầm đồng ý những lời này.

Hết chương 1020.
Bạn cần đăng nhập để bình luận