Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2582: Băng Hỏa Địa Ngục

Chương 2582: Băng Hỏa Địa Ngục

Xích Hàn Châu là một địa giới vô cùng cằn cỗi hoang vu của Trọc tộc, nhờ vào hai trạng thái hoàn toàn trái ngược nhau ở đây mà một số khu vực miệng núi lửa phun trào, chảy đầy dung nham, nhiệt độ cao đủ để tan chảy rất nhiều kim tiên quý hiếm.

Cách vài bước có thể nhìn thấy tinh thể màu đỏ thẫm mọc đầy khắp nơi với các loại hình kỳ quái, tựa như hỏa diễm ngưng tụ. Thảm thực vật sinh trưởng cũng lây nhiễm màu đỏ rực, phép tắc quy tắc dấy lên dày đặc.

Ở chỗ sâu hơn còn có ngọn lửa tràn ngập màu lam trong suốt, màu vàng óng ánh, nhiệt độ càng cao thì không gian bị thiêu đến mức vặn vẹo.

Cho dù là tồn tại cấp bậc Tiên Đạo cũng không dám bất cẩn đặt chân vào nơi này, động đậy một tý sẽ bị thiêu đốt đến độ hài cốt chẳng còn nữa.

Mà ở một khu vực khác, cảnh tượng lại là sông băng xanh thẳm vô tận, cột băng mọc lên quanh năm, gió lạnh tàn phá bừa bãi. Bầu trời được bao phủ bằng tuyết trắng, có vô số sinh linh bị đông lạnh thành những thân ảnh được điêu khắc, hơn nữa còn đứng sừng sững trong gió tuyết mênh mông.

Nơi giao nhau của hai khu vực là một đại liệt cốc ngang dọc không thấy biên giới, ánh lửa và băng tuyết tràn ngập đan xen, được thế nhân gọi là Băng Hỏa Địa Ngục.

Chỗ này chính là một nhà tù tự nhiên mà Trọc tộc dành để giam giữ tộc nhân tội ác ngập trời hoặc là tử địch.

Mà ngay bây giờ, một thân ảnh lạnh lùng đầu đầy tóc bạc đang vượt qua khoảng cách vô tận, từ bên ngoài thiên khung đáp xuống, làm cho gió tuyết và hỏa diễm nơi đây gần như bình ổn lại.

Vạn đạo đều run rẩy dưới bước chân đó, tựa như giẫm lên chư thiên vạn giới, vũ trụ vô tận.

Khuôn mặt của nàng nhìn không ra tuổi tác, ngũ quan yêu diễm nhưng vẻ mặt lại vô cùng lạnh lùng, dường như không có bất kỳ cảm xúc nào, người đó chính là Trọc Ô trưởng lão của Trọc tộc.

Ở phía sau Trọc Ô còn có một thân ảnh trẻ tuổi, khuôn mặt có vài phần tương tự với nàng, đang buông tay cung kính đi theo.

“Tham kiến Trọc Ô Thiên Vị trưởng lão.”

Trọc Ô vừa hiện thân ở đây liền có rất nhiều tộc nhân phụ trách trông coi tù giam trong Trọc tộc đồng loạt hiện thân, cả đám cung kính kiến lễ. Đối với toàn bộ Tiên Linh văn minh mà nói, Trọc Ô cũng là tồn tại cường đại nhất đứng sừng sững ở trên đỉnh cao.

Nàng đã trải qua ba lần lột xác tâm linh, thực lực có thể so với đạo cảnh Đệ Tam Suy.

Ở Trọc tộc lại thuộc về nhân vật thực quyền chân chính, quyền thế ngập trời, ngoại trừ một vài Thiên Vị trưởng lão ra, thì không ai có thể sánh vai với nàng.

“Lão tổ, hung thủ giết chết Thiên Âm đường đệ giờ phút này đang bị giam giữ ở đây.”

Thân ảnh phía sau Trọc Ô cung kính mở miệng, chính là tộc nhân Trọc Lăng bắt được Mộc Yên của Trọc Tộc.

Mặc dù nàng là hậu bối trực hệ của Trọc Ô, nhưng huyết mạch lẫn bối phận chênh lệch thật sự quá xa.

Nếu như không phải lần này nàng bắt được Mộc Yên, thì chỉ sợ ngay cả cơ hội gặp Trọc Ô cũng không có đâu.

Mà giờ phút này, trong lòng Trọc Lăng tràn đầy kích động và phấn chấn, theo nàng thấy, Trọc Ô lão tổ mang theo nàng cùng nhau giáng lâm nơi đây, ý nghĩa chính là coi trọng và tán thành với nàng.

Trọc Ô vẻ mặt lạnh lùng, cũng không nhiều lời thêm, nàng chỉ gật đầu, sau đó mang theo Trọc Lăng từng bước đi về phía Băng Hỏa Địa Ngục.

Băng Hỏa Địa Ngục tổng cộng có mười tám tầng.

Mỗi một tầng tra tấn đều không giống nhau, chỉ có hạng người có tội ác cực lớn mới có thể bị giam giữ ở tầng dưới cùng. Rất nhiều phạm nhân ở tầng mười tám thường không chống đỡ được mấy ngày, tinh thần của bọn họ sẽ nhanh chóng suy sụp, trở nên ngốc nghếch.

Mà một khi bị giam giữ ở tầng mười tám, vậy trên cơ bản đã tạm biệt khả năng gặp lại mặt trời.

Mãi cho đến khi chết, thi thể của bọn họ sẽ bị ném hết vào biển lửa, bị thiêu dụi hầu như không còn, ngay cả dấu vết cũng sẽ không để lại.

Giờ phút này trong mười tám tầng, vô số âm thanh kêu rên vang lên, tựa như lệ quỷ gào thét, tràn đầy thê lương và thống khổ.

Rét buốt và nóng bỏng đan xen, ngay cả tiên kim kiên cố nhất cũng sẽ sụp đổ nổ tung trong nháy mắt, hóa thành bột mịn. Phạm nhân có thể bị giam giữ ở tầng mười tám đều có thực lực không quá yếu, khi còn sống ít nhất đều là cấp độ Tiên Vương.

Ngay lúc này, tại nơi sâu nhất, trong một nhà tù do băng cứng trăm triệu năm tạo ra.

Bốn vách tường phun ra ngọn lửa màu lam, lượn lờ như sương mù, không ngừng thiêu đốt một đạo thân ảnh trong đó. Khuôn mặt trắng nõn kia đầy máu, tràn ngập vẻ đâu đớn, nàng khẽ nhíu mày.

Có điều so với những phạm nhân còn lại đang phát ra tiếng gào thét, thì nàng vẫn có vẻ rất bình tĩnh, nàng cố gắng mím chặt môi, không phát ra một tiếng kêu rên.

Chính là Mộc Yên sau khi bị bắt rồi bị giam giữ tại đây.

Bấy giờ nàng nghe thấy bên ngoài lồng giam truyền đến tiếng bước chân, có chút gian nan ngẩng đầu, mái tóc buông xuống, những sợi tóc dán chặt lên gò má, trông có vẻ vô cùng chật vật.

Hết chương 2582.
Bạn cần đăng nhập để bình luận