Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1012: Bất kể như nào chúng ta cũng có đường lui

Chương 1012: Bất kể như nào chúng ta cũng có đường lui

Oanh!

Đúng lúc này, khe hở mà vừa có vô số cường giả lao tới bỗng nhiên truyền đến thanh thế to lớn.

Cả cung điện vô cùng chói lọi kia bắt đầu run chuyển, sau đó phun ra một màu đỏ như máu nồng đậm.

Trong lúc nhất thời, tất cả tu sĩ và sinh linh đều nhìn về phía bên này, vẻ mặt rất là khiếp sợ.

Ngay sau đó là những tiếng kêu thảm truyền đến, một lão giả mặc trường bào màu tím bay ra, cả người hắn đầy máu, thương thế vô cùng thảm trọng.

Nhưng lúc hắn còn đang bay trên không trung thì đã bị một lực lượng đáng sợ đánh trúng, trực tiếp nổ tung, ngay lập tức hình thần câu diệt.

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều khiếp sợ không thôi, thậm chí có rất nhiều người sững sờ đứng ở chỗ, không dám động đậy.

Tất cả những cường giả tiến vào khe hở vừa đều chết hết, không còn ai sống sót.

"Nơi đây ẩn chứa đại hung hiểm, tốt nhất là thế hệ trẻ tuổi không nên tùy tiện tiến vào."

Chân Tiên thư viện, Đạo Thiên Tiên Cung, Trườn Sinh Cố gia…. vô số cường giả nhìn về phía khe hở kia với ánh mắt cực kỳ kiêng kỵ.

"Lạc Thần công chúa, lối vào ở phía dưới tòa cung điện kia, vừa rồi bọn hắn đều tìm sai chỗ."

Sau khi cơn khiếp sợ đi qua, Giang Thần giao lưu với Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh trong thức hải, sau đó truyền âm nói cho Khương Lạc Thần.

Khương Lạc Thần nhướng mày, nàng nhìn thoáng qua đối phương và Phổ Độ hòa thượng, "Hai người các ngươi vào đó trước đi."

Nghe vậy, Phổ Độ hòa thượng lập tức biến sắc, hắn đang muốn từ chối thì đã thấy Giang Thần đáp ứng một cách nghiêm nghị.

"Thôi thôi, hôm nay tiểu tăng tin ngươi một lần."

Phổ Độ hòa thượng bất đắc dĩ thở dài, sau đó hai người hóa thành thần quang bay về phía khe hở.

Thấy vậy, Khương Lạc Thần hơi biến sắc, nàng cũng không do dự nữa, phân phó đám người đi theo.

"Bọn hắn muốn đi tìm chết sao?"

Một tên đệ tử trẻ tuổi của Chân Tiên thư viện nhíu mày lên tiếng, vẻ mặt rất khó hiểu.

Nguyệt Minh Không nhìn về phía Cố Trường Ca, nhẹ giọng hỏi, "Chúng ta đi vào không?"

Cố Trường Ca nắm bàn tay mềm mại của nàng, cảm nhận sự tinh tế tựa như dương chi mỹ ngọc không tì vết rồi tùy ý nói, "Bây giờ không cần phải vội, cứ chờ một chút nữa đã."

Thần quang dâng lên phía trên khe hở, hào quang bao phủ.

Một cung điện ngũ thải ban lan giống như chế tạo từ tiên ngọc trôi nổi lơ lửng ở nơi đó, tỏa ra ánh hào quang sáng chói.

Đám người Khương Lạc Thần, Giang Thần, Phổ Độ hòa thượng không một chút do dự vọt thẳng vào trong khe hở kia.

Bọn hắn không để ý đến cung điện lơ lửng phía trên, thậm chí còn không thèm nhìn một cái.

Trước lúc này, sau khi bị lỗ nặng một lần, bọn hắn đã hiểu rõ cổ điện kia thật ra chỉ là một mộ giả, cho nên mới có nguy cơ trùng trùng, ai tiến vào đều sẽ bỏ mình.

Mộ địa chân chính nằm sâu trong lòng đất.

Giang Thần đã trao đổi với Tạo Hóa Tiên Chu khí linh, sau đó cả hai đã rõ ràng hướng đi của địa thế và rất nhiều trận văn trong đó thật ra đều là vì cố tình bày nghi trận.

Mộ tiên tổ của Thái Hư thần tộc chân chính không phải là những cung điện ngoài kia.

Hơn nữa trong lòng hắn cũng có dự định của mình.

Nếu có thể tìm được mộ địa chân chính, như vậy hắn sẽ có thể thu hoạch được hảo cảm của Khương Lạc Thần, từ đó sống sót.

Còn nếu như không tìm được thì hắn có thể mượn dùng lực lượng của Tạo Hóa Tiên Chu khí linh rồi rời khỏi nơi này bằng lối đi bí mật.

Vì có lý do này nên hắn mới kiên định như vậy, gần như xông vào trong không chút do dự.

"Hi vọng lần này ngươi không lừa ta, bằng không thì cái mạng nhỏ của cả hai sẽ phải để lại đây."

Giang Thần nói với Tạo Hóa Tiên Chu khí linh, "Tốt nhất là có thể tìm được mộ địa của tiên tổ Khương Lạc Thần, nếu không thì ngươi phải tìm được lối đi bí mật trong đó bằng mọi giá."

"Yên tâm đi, vừa rồi ta đã cảm giác được chỗ này có rất nhiều đường dẫn tới chủ mộ địa, mà còn có rất nhiều lối đi bí mật có thể giúp ngươi yên lặng rời khỏi nơi này..."

"Bất kể như thế nào thì chúng ta đều có đường lui, làm sao ta có thể bẫy ngươi được chứ."

Tạo Hóa Tiên Chu khí linh thề thốt đủ điều, bảo đảm lời mình nói là sự thật.

Giang Thần thở phào một hơi, sau đó đi trước tìm đường cùng với Phổ Độ hòa thượng.

"Hi vọng ngươi đừng gạt ta, bằng không thì ngươi chắc chắn không sống nổi để rời khỏi đây đâu."

Khương Lạc Thần lạnh lùng nói, mang theo một chúng cường giả đi theo sau Giang Thần.

Hai bên đường đi có rất nhiều pho tượng đồng thau, dáng vẻ kì quái, trông rất là cổ xưa.

Khi bọn hắn đi vào nơi đây thì trong tròng mắt trống rỗng của những pho tượng này mơ hồ có ánh sáng lóe lên, giống như sắp sống lại.

Nhưng Khương Lạc Thần đã sớm đoán trước, viên lệnh bài màu vàng kim hiện lên trong tay nàng, từng hoa văn màu vàng óng chợt lóe giữa hư không.

Sau đó nơi đây khôi phục lại sự tĩnh mịch như lúc ban đầu.

Những pho tượng kia là do Thái Hư thần tộc lấy bí pháp luyện chế mà thành, phụ trách trấn thủ lăng mộ, thực lực cường đại.

Cho nên lúc này nàng đã hơi chút tin tưởng Giang Thần.

"Nơi đây bốn phía thông suốt, cho dù là người phía sau đuổi theo tới thì cũng không thể tìm được đường đi chính xác."

"Lạc Thần công chúa cứ yên tâm chuyện này đi."

Giang Thần nói với giọng điệu tự tin, lúc này vẻ mặt của hắn vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt.

Phổ Độ hòa thượng nghe vậy cười nói ha ha, "Tiểu tăng biết ngay là thủ đoạn của Giang thí chủ bất phàm mà, quả nhiên là ta không tìm lầm người."

Khương Lạc Thần nghe vậy thì chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa, hiện tại nàng chỉ hi vọng có thể tìm được tiên tổ di vật càng sớm càng tốt, sau đó nhanh chóng rời khỏi đây.

Tên Cố Trường Ca ngoài kia cho nàng cảm giác áp bách và sợ hãi thật sự là quá sâu.

Nàng cảm thấy rất là bất an.

Hết chương 1012.
Bạn cần đăng nhập để bình luận