Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1441: Thử xem hôm nay ai có thể lưu lão phu lại?

Chương 1441: Thử xem hôm nay ai có thể lưu lão phu lại?

“Hay cho Cố Trường Ca, lão hủ thừa nhận đã lọt vào cái bẫy của ngươi nhưng lão hủ muốn biết, làm sao ngươi có thể tính toán lão hủ mà lão hủ lại không phát giác một chút sơ hở nào?”

Lúc này, Đại sơn chủ hình như có chút không cam tâm cùng với bất đắc dĩ, lập tức thở dài một tiếng nói.

Đây cũng là điều nghi hoặc lớn nhất trong lòng hắn.

Dựa vào sự cẩn thẩn của hắn thì tuyệt đối không có khả năng trúng kế, chỉ có thể nói là thủ đoạn của Cố Trường Ca quá cao minh, cho dù hắn vắt hết óc cũng không nghĩ ra đã phạm sai lầm ở bước nào.

“Chẳng lẽ trong những người này còn có con cờ của ngươi?”

Đột nhiên trong đầu hắn lóe lên tinh quang, nhìn qua đám người Tiêu Dương và Cổ Vô Địch, ngữ khí hàm chứa vài phần băng lãnh.

Bây giờ xem ra, ngoại trừ khả năng này thì không còn khả năng nào khác.

Nghe nói như vậy, trong lòng đám người Tiêu Dương cũng khẽ động, mang theo ánh mắt hoài nghi dò xét những người xung quanh.

Đại sơn chủ nói xong thì bọn hắn không nhịn được bắt đầu hoài nghi có phải bên cạnh có phản đồ hay không.

“Không hổ là Đại sơn chủ, nhanh như vậy đã nhìn ra.”

“Vãn bối bội phục.”

Cố Trường Ca nghe vậy mà sắc mặt cũng không có biến hóa, vẫn cười nhạt chẳng nói gì.

Mà trong nháy mắt hắn dứt lời, ‘phốc’ một tiếng!

Máu bắn lên vô cùng chói mắt, kèo theo một tiếng kêu đau đớn.

Tiêu Dương trợn trừng mắt, sắc mặt trắng bệch, khó có thể tin mà nhìn Cổ Vô Địch bên cạnh, cẩn thận che lấy ngực, không nghĩ tới ở thời điểm này Cố Vô Địch lại ra tay với hắn.

Những người còn lại cũng vô cùng khiếp sợ nhìn một màn này, toàn thân phát lạnh, đơ người tại chỗ, hoàn toàn không nghĩ tới Cổ Vô Địch thân là đệ tử của Cửu Đại Sơn lại bất ngờ hạ sát thủ, còn lãnh khốc vô tình tới như vậy, hận không thể một chiêu liều kết liễu tính mạng của Tiêu Dương.

“Ngươi…”

“Cổ Vô Địch ngươi…”

Sắc mặt Tiêu Dương bởi vì mất máu mà trở nên tái nhợt.

Trong mắt hắn hiện lên lửa giận và nỗi thống hận vô tận nhưng cơn đau đơn kịch liệt lại khiến hắn không nói được lời nào, âm thanh phát run.

Tiêu Dương hoàn toàn không nghĩ tới Cổ Vô Địch vẫn luôn cùng chung hoạn nạn từ trước tới giờ với hắn lại là tai mắt mà Cố Trường Ca cài vào bên cạnh hắn, đột nhiên hôm nay ra tay với hắn.

Loại cảm xúc bị phản bội kia khién lòng hắn sinh ra lửa giận và nỗi thống hận vô tận.

Trong lòng hắn đã sắp tha thứ cho sự bất kính trước kia của Cổ Vô Địch với Đại sư tỷ.

“Ta nhịn ngươi đã lâu rồi, nếu không phải lo lắng phá hư kế hoạch của công tử thì ta đã sớm ra tay giết ngươi.”

Vào thời khắc này, trên mặt Cổ Vô Địch vô cùng lạnh nhạt, lời nói không chút lưu tình, mang theo sự băng giá và sát ý.

Phối hợp với pháp khí nhuốm máu trong tay hắn càng khiến người khác phát run, không nhịn được mà sợ hãi.

Thân là tồn tại cảnh giới Chí Tôn, nếu Tiêu Dương không nắm giữ vật hộ thân cường đại thì một chiêu vừa rồi e là đã lấy mạng của hắn.

Bên trong, nêu có ai không hay biết những chuyện đang xảy ra nữa thì đó chính là Nhị sơn chủ bị tỏa liên giam cầm.

Nhưng bây giờ giác quan của bọn hắn bị phong bế, cho dù có biết thì cũng không thể lên tiếng nhắc nhở Tiêu Dương.

Điều này hiến trong lòng bọn hắn tràn ngập thương tiếc, hoàn toàn không muốn Tiêu Dương mạo hiểm nghĩ cách cứu bọn hắn.

“Chuyện ngươi rời khỏi Cửu Đại Sơn cũng nằm trong kế hoạch của Cố Trường Ca…”

Nghe nói như vậy, trong miệng Tiêu Dương lại tuôn ra tiên huyết, thanh âm run rẩy, khó mà tin được.

Nói như vậy thì từ một khắc hắn rời khỏi Cửu Đại Sơn kia, nhất cử nhất động của hắn đều nằm trong sự khống chế của Cố Trường Ca.

Chỉ là bản thân không hề hay biết gì.

“Thật nực cười tên ngu xuẩn này, ngươi thực sự cho rằng ta muốn tạo quan hệ với ngươi sao? Toàn bộ những thứ này đều là công tử phân phó mà thôi.”

Trên mặt Cổ Vô Địch không hề che giấu mà cười lạnh và đùa cợt.

“Lão hủ thất sách, không nghĩ tới lại là ngươi…”

Đại sơn chủ cũng không ngờ tới Cổ Vô Địch lại là tai mắt mà Cố Trường Ca bố trí vào từ sớm, sắc mặt có chút khó coi nhưng rất nhanh liền khôi phục, ,thở dài một tiếng nói.

“Nếu Đại sơn chủ thức thời thì đừng nên chống cự, các ngươi không phải là đối thủ của công tử.”

Trên mặt Cổ Vô Địch cũng chẳng hề áy náy, cười lạnh một tiếng,, tràn ngập cảm giác như được giải thoát.

Từ ngày hôm nay về sau, nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành, tất nhiên không cần phải hư tình giả ý với Tiêu Dương nữa.

“Trong khoảng thời gian này khổ cực cho ngươi rồi.”

Cố Trường Ca khẽ gật đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt.

“Không khổ cực.”

“Làm việc cho công tử, cho dù là xông pha khói lửa cũng là vinh hạnh của ta.”

Cổ Vô Địch cung kính nói, cất bước đi ra sau lưng Cố Trường Ca, vô cùng kính cẩn vâng lời.

Mặc dù đám người Tiêu Dương tràn ngập lửa giận cùng với thù hận nhưng bây giờ cũng không có ai dám động thủ.

Trong lòng tất cả mọi người đều sợ hãi, hôm nay có thể chạy thoát hay không còn là một ẩn số, không chừng lát nữa tất cả mọi người đều sẽ chết thảm ở nơi đây.

“Đã như vậy thì nhìn xem hôm nay ai có thể khiến lão hủ phải lưu lại.”

Gương mặt Đại sơn chủ lạnh lẽo, cũng hiểu được một trận ác chiến hôm nay là khó mà tránh khỏi.

Tất nhiên thiên la địa võng mà Cố Trường Ca bố trí xuống sẽ không thể để hắn dễ dàng rời đi.

Ầm!

Khí tức đáng sợ ào ạt bộc phát, giống như là thiên hà vỡ đê bao phủ vạn cổ, cũng may là không gian nơi đây kín đáo, đã sớm khắc xuống rất nhiều phù văn, còn có trận pháp.

Nếu không thì trong khoảng thời gian ngắn đều sẽ bị phá hủy, hóa thành tro tàn.

“Giết!”

Mấy người Cốt Tổ cũng cùng nhau ra tay, đánh ra pháp tắc và thần thông mạnh nhất, nghiền ép Đại sơn chủ, tình thế bắt buộc phải khiến hắn lưu lại.

Mỗi một người bọn hắn đều như đang đứng sừng sững ở bên trong một thế giới khác, toàn thân được bao phủ bởi đại đạo phù văn, khuôn mặt mơ hồ, khí tức thâm thúy mà mênh mông.

Có thể nói là bên trong địa lao xuất hiện cỗ chiến lực này có thể tùy tiện hạo đãng chư thiên, bao phủ đại đa số truyền thừa của các tộc đàn trên Bát Hoang thập vực.

Hết chương 1441.
Bạn cần đăng nhập để bình luận