Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 515: Kiêu ngạo

Chương 515: Kiêu ngạo

Khương Dương không quan tâm đến phản ứng của mọi người trước mặt.

Điều này đối với hắn dường như là một điều rất bình thường.

Hắn là Nhân Tổ đứng đầu muôn tộc, tuy rằng rất nhiều ký ức vẫn chưa thức tỉnh hết, nhưng với tính cách và thói quen coi thường sinh tử đã ăn sâu vào linh hồn, chỉ là một người từ thượng giới tới, có tư cách gì bảo hắn đi bái kiến?

Nghĩ đến các loại Thần Ma hung thú, nhân vật lớn của các đại gia tộc, năm đó phải quỳ xuống trước mặt hắn nhiều không đếm xuể.

Mỗi một kẻ đều là nhân vật đỉnh phong, dậm chân một cái là làm cả thượng giới đại chấn!

Hơn nữa, theo Khương Dương thấy, những tu sĩ hạ giới tới đây, rất có thể là đến đây để tìm hắn.

Trước khi hắn khôi phục đỉnh phong, đến để tỏ lòng trung thành, mang theo ý đồ dẫn hắn trở lại thượng giới.

Tương lai ở bên cạnh hắn, có thể được hưởng quyền vị tối cao

Mục đích của vị thượng tiên đó là gì, nhìn thoáng qua hắn cũng biết, nếu không thì làm sao giải thích, hắn đối xử với muội muội mình ở thôn Bắc Sơn tốt như vậy.

Cuối cùng còn không phải là vì nhờ vào đó để lấy lòng hắn sao.

Xét cho cùng, vì lợi ích, chỉ cần không phải kẻ ngốc, thì đều sẽ biết nên làm gì.

Năm đó, Nhân Tổ điện mà hắn xây dựng, địa vị ở thượng giới vô cùng siêu nhiên, lúc này có lẽ cũng cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nên đến đây tìm hắn rồi!

Khương Dương biết rõ điều này.

"Khương Dương, sợ là ngươi tu luyện đến điên rồi, lời này của ngươi chớ để cho vị thượng tiên đó nghe thấy."

"Đến lúc đó, liên lụy đến Tiên Luân Thánh Địa của bọn ta, ngươi gánh vác không nổi đâu. "

Đúng lúc này, vài vị trưởng lão phản ứng lại, vẻ mặt thay đổi kịch liệt, quát mắng Khương Dương.

Những lời này khiến bọn hắn toát mồ hôi lạnh liên tục.

E rằng bị vị thượng tiên đó nghe thấy, sẽ mang đến tai họa không đáng có cho Tiên Luân Thánh Địa.

Những lời này khiến Khương Dương nhíu mày, nhưng vẻ mặt vẫn lãnh đạm.

Trong mắt hắn, những vị trưởng lão này không khác gì đám sâu bọ.

Đương nhiên, không cần quan tâm đến sự thiếu hiểu biết và ngu ngốc của họ.

Khương Dương lúc này mới nhẹ giọng nói: "Nếu như ta là các ngươi, ta sẽ không ngốc như vậy nói ra những lời này, thay vào đó, ta trước tiên nên hỏi cái gọi là thượng tiên gì đó, hắn có dám để ta chờ không?"

Một câu dám để ta chờ không? Hàm chứa một sự tự tin và sức mạnh khó tả, không xem vị thượng tiên đó ra gì.

Điều này khiến cho biểu hiện của các trưởng lão lần nữa thay đổi rõ rệt, bọn họ bắt đầu nghi ngờ nhìn chằm chằm Khương Dương.

Hoặc là hắn là một kẻ điên không thì là kẻ ngốc, chẳng lẽ hắn thực sự có năng lực đó ?

"Làm theo lời Khương Dương đi."

Lúc này thân ảnh Triệu di xuất hiện, nhẹ giọng nói với mấy vị trưởng lão.

Nàng chọn tin tưởng vào Khương Dương.

Trên người Khương Dương, nàng nhìn thấy một loại tự tin, sẽ làm cho người ta không tự kìm hãm được tin phục.

Vì vậy, nàng cảm thấy lời nói của Khương Dương không phải vô cớ, thậm chí còn có chút kỳ vọng vào hắn.

Đánh giá phản ứng vừa rồi của Khương Dương, dường như hắn đã đoán được rằng thượng tiên sẽ đến tìm hắn.

"Vâng, Thái Thượng trưởng lão."

Thấy Triệu di đã nói như vậy, các trưởng lão cũng không dám nói thêm gì nữa, sắc mặt tái nhợt, muốn quay về trong điện phục mệnh.

Đến gọi Khương Dương, kết quả không những không gọi được, ngược lại bảo vị thượng tiên đó tự tìm đến?

Lời này mặc dù đơn giản nhưng ai trong số bọn hắn có đủ dũng khí để ngỏ lời với vị thượng tiên đó?

Vẻ mặt cầu xin của mấy vị trưởng lão, giống như cha mẹ chết, bọn hắn quá khó khắn, chỉ hi vọng lời của Khương Dương thật sự hữu dụng.

Nếu không, ai dám bảo đảm cho bọn hắn nếu thượng tiên kia trách tội xuống?

Và ngay sau đó, một số trưởng lão vội vàng rời đi.

"Vẫn là ngươi có ánh mắt. Nhưng mà thiên phú chẳng ra sao, tu luyện tới Thánh cảnh đã mất nhiều năm như vậy."

Khương Dương liếc nhìn Triệu di, bình tĩnh nói: "Nhưng về sau ở bên cạnh ta, có thể cho ngươi làm người cầm kiếm."

Sau khi nghe xong vẻ mặt của Triệu di sững lại, nàng đã sống mười mấy vạn năm, năm đó ở Thiên Vực Thiên thần giới, cũng coi như thần nữ danh chấn một phương.

Thiên kiêu cùng thời đại với nàng, cũng đã bị nàng đêm đi nấu chết rồi.

Thế nhưng ở trong miệng Khương Dương, lại là thiên phú chẳng ra sao?

Người cầm kiếm?

Cái này là cái gì? Chẳng lẽ chỉ là khâm sai sai vặt cho hắn?

Tuy nhiên, xem xét dáng vẻ tự tin khi Khương Dương nói lời này, Triệu di khó có thể phản bác lại, nàng cảm thấy Khương Dương thật khó lường.

Đúng lúc này, một giọng nói khác vang lên trong đầu Khương Dương, mang theo lửa giận.

"Ta muốn đi gặp Yêu Yêu, vị thượng tiên kia đối xử rất tốt với Yêu Yêu, ngươi làm sao có thể có thái độ này?"

Khương Dương nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói: "Ta sẽ đi gặp Yêu Yêu, nhưng là ngươi nghĩ nhiều quá rồi. Nếu như không có ta tồn tại, ngươi cho rằng vị thượng tiên kia sẽ đối xử với Yêu Yêu tốt như vậy sao?"

Theo hắn thấy, tất cả những điều này chỉ là để làm hài lòng hắn.

Thượng tiên đó ngược lại là một người thông minh.

...

"Khương Dương hắn lúc ấy nói như vậy, không liên quan gì đến chúng ta!"

"Mong rằng thượng tiên tuyệt đối đừng trách tội chúng ta."

Bên kia, mấy vị trưởng lão đang quỳ trên mặt đất trước mặt Cố Trường Ca, sắc mặt tái nhợt, cả người run lên.

Ông!!

Toàn bộ bên trong đại điện, im lặng đến kinh người, tiếng rơi kim cũng có thể nghe thấy.

Hết chương 515.
Bạn cần đăng nhập để bình luận