Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 3610. Vị Ương đế quân hiện thân



Chương 3610. Vị Ương đế quân hiện thân




“Đúng là buồn cười.”
“Theo như những lời ngươi nói, chúng ta muốn đặt câu hỏi lại, vì sao Hắc Liên giáo cũng không ra tay với Chính Nhất Minh? Bây giờ thế nhân đều biết, minh chủ Chính Nhất Minh là Vị Ương đế quân đã sớm bị hắc ám ăn mòn, dấn thân vào tộc đàn hắc ám. Các ngươi biết rõ việc này lại còn bầu ông ta làm minh chủ?”
“Đây là có ý gì?”
Đám cao tầng Phạt Thiên Minh không cam lòng yếu thế, dùng đạo pháp phát ra âm thanh quát hỏi, chấn động thiên khung, khiến cho khí huyết người ta quay cuồng.
“Ngậm máu phun người, minh chủ Chính Nhất Minh chúng ta chẳng qua bị các ngươi hãm hại vu khống. Trên người ngài ấy chưa bao giờ xuất hiện qua vấn đề gì. Nếu quả thật ngài ấy bị hắc ám ăn mòn, làm sao ngài ấy có thể giấu diếm được vô số cường giả của Chính Nhất Minh ta.”
Ngân quang trong mắt vị cao tầng Chính Nhất Minh kia càng thêm nồng đậm, giọng điệu kiên quyết.
“Trên người phụ thân có vấn đề hay không, ta biết rõ hơn so với các ngươi.”
“Chính Nhất Minh cấu kết với tộc đàn hắc ám, ăn mòn Vị Ương tiên triều, cũng may phụ thân đã sớm phát hiện được điểm khác thường, nằm tránh ủ thành tai họa lớn hơn, cho nên phụ thân không thể không thoát ly khỏi Vị Ương tiên triều, dấn thân vào Chính Nhất Minh.”
“So với Phạt Thiên Minh, hiềm nghi của Chính Nhất Minh chỉ sợ càng lớn hơn. Về phần vì sao Hắc Liên giáo không ra tay với Phạt Thiên Minh, chẳng lẽ trong lòng các vị còn không rõ ràng sao?”
“Có minh chủ tọa trấn Phạt Thiên Minh, ngay cả tộc đàn hắc ám còn không dám xâm phạm, chứ đừng nói chi Hắc Liên giáo. Nếu Hắc Liên giáo dám có mưu đồ, tất nhiên sẽ bị minh chủ cảm giác được, đồng thời bóp chết từ trong trứng nước.”
Lúc này, một bóng người che mắt bằng vải gấm từ trong đám người Phạt Thiên Minh bước ra. Giọng nói của nàng rất êm tai, ẩn chứa một sức mạnh không thể lay động.
“Công chúa của Vị Ương tiên triều?”
Rất nhiều thế hệ trẻ tuổi đều nhận ra nàng, không khỏi giật mình. Trước đó bọn họ có nghe những lời đồn có liên quan, nói vị công chúa của Vị Ương tiên triều đào hôn chạy đến Phạt Thiên Minh, xem ra là thật.
Hơn nữa nàng còn đến Phiêu Miểu Thánh Vực.
“Nha đầu hỉ mũi chưa sạch kia, phụ thân ngươi biết ngươi cấu kết với Phạt Thiên Minh, ngươi nói vậy chẳng khác nào vu cáo hãm hại ông ấy?”
“Thân là con gái của Vị Ương đế quân, ngươi lại cấu kết với người ngoài, còn vu cáo phụ thân của mình trước mặt vô số cường giả. Bất hiếu bất trung ngươi đều có hết.”
Vị cao tầng Chính Nhất Minh kia cười lạnh.
Khương Vị Ương bình tĩnh nói: “Là thật hay giả, các vị còn không rõ ràng hơn ta sao?”
“Khi phụ thân đưa ta rời khỏi Vị Ương đế quân, người đã lưu lại cho ta một ngọc giản, bảo ta trốn đến Phạt Thiên Minh. Trong Thương Mang bây giờ, chỉ có nơi đó mới được xem là tịnh thổ, không bị hắc ám ăn mòn.”
Khi nàng nói chuyện, một ngọc giản xuất hiện. Nàng mở ngọc giản ra, một cảnh tượng mờ mịt xuất hiện, biến thành một luồng ánh sáng.
Một nam nhân trung niên dáng người vĩ ngạn nhưng lại có khí chất nho nhã xuất hiện, chính là Vị Ương đế quân Khương Vân.
Một đám cao tầng Chính Nhất Minh nhìn thấy cảnh tượng này, ai nấy đều biến sắc. Người này rốt cuộc có phải Khương Vân hay không, khí tức không thể nào giả được.
Sắc mặt của đám khách quý trên đỉnh Phiêu Miểu Phong cũng thay đổi. Bọn họ tất nhiên có thể nhận ra, cũng có thể phán đoán lời nói của Khương Vị Ương rốt cuộc là thật hay giả. Một số nhân vật nội tình đã từng qua lại với Vị Ương đế quân, có thể phân biệt được khí tức của ông…
“Khương Vân xin chào chư vị đạo huynh.”
Sau khi Vị Ương đế quân xuất hiện, đầu tiên ông nhìn Khương Vị Ương, rất nhanh biết được tình huống trước mắt.
“Ta đã biết chuyện xảy ra ở Tiên Đạo Minh.”
“Chỉ là bây giờ ta và bản tôn không cách nào trực tiếp câu thông, cho nên ta không rõ mưu đồ của Chính Nhất Minh.”
“Nhưng chư vị hãy tin tưởng ta, hỗn loạn của Thương Mang bây giờ sẽ có tồn tại đáng sợ hơn xuất hiện. Người đó mưu đồ từ thời kỳ cổ lão đến nay, ý định hái đạo quả đại kiếp kỷ nguyên. Ngoại trừ Chính Nhất Minh, người kia còn có liên quan sâu sắc với tộc đàn hắc ám.”
“Nhiều năm trước, bản tôn của ta đã từng bị tính toán, bị vật chất hắc ám ăn mòn, bất đắc dĩ phải thần phục ông ta.”
“Cho đến nay, đã sớm không biết có bao nhiêu quân cờ của người này trong Chính Nhất Minh.”
“Trong Thương Mang hiện tại, chỉ có Phạt Thiên Minh mới có năng lực ngăn cản đại kiếp lần này. Đây cũng là lý do vì sao ta để con gái của mình chạy trốn đến Phạt Thiên Minh.”
Ông nhìn một đám khách quý có mặt tại đây, mái tóc đen rối tung, anh tư vĩ ngạn. Ánh mắt thâm thúy có khí tức không giận tự uy, là tư thái của một nhân hoàng nhất đại cái thế.
Lời ông nói lại càng như thần lôi cuồn cuộn, như trống chiều chuông sớm, ẩn chứa một loại sức mạnh đáng sợ nào đó, khiến lòng người chập chờn. Hết chương 3610.



Bạn cần đăng nhập để bình luận