Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1400: Chẳng lẽ là giả ngu?

Chương 1400: Chẳng lẽ là giả ngu?

Tại Tây Thắng đại vực, vào lúc Lạc Tộc của Xích Nam Thành đang tổ chức lễ cưới.

Một nơi núi sâu trong đại hoang cách nơi này không biết bao nhiêu ức vạn dậm, hai người Tiêu Dương, Cổ Vô Địch rốt cuộc đã thông qua tầng tầng hiểm địa, tìm được Đại Sơn Chủ.

Thiên địa thấp thoáng tiên vụ, sơn phong bị bao bộc bởi lan thuý, tiên chi thánh dược ở khắp mọi nơi, thâm chí còn có thể thấy sương mù điềm lành tử sắc.

Bên trong sơn phong, một gian nhà tranh đơn sơ ở giữa, lưng tựa thác nước, kế bên là một hồ nước không lớn lắm.

Một lão gải mặc áo bào trắng nhìn có vẻ tiên phong đạo cốt, khuôn mặt nhăn nheo đang thả câu bên cạnh hồ nước, nhưng mắt lão thì lại đang nhắm lại, tựa hồ đang nghỉ ngơi.

Nhưng từ hồ nước đám người Tiêu Dương, Cổ Vô Địch lại thấy được cảnh tưởng chiến hoả bay tán loạn.

Đây là một loại thần thông huyền diệu khó tả được, cho dù thân ở nơi này vẫn có thể biết được chuyện thiên hạ.

Việc này khiến bọn hắn vô cùng khâm phục.

"Bái kiến Đại Sơn Chủ."

Đám người Tiêu Dương Cổ Vô Địch còn xác nhận được một điều, lão giả áo bào trắng trước mắt này chính là Đại Sơn Chủ vô cùng thần bí kia.

Cũng là người bọn hắn một mực tìm kiếm.

"Ý đồ của cá ngươi khi đến đây ta đã biết."

Đại Sơn Chủ nghe thế liền mở mắt ra, không nhiều lời, nhưng cặp mắt kia lại rỗng tuếch, vô cùng doạ người.

Đám người Tiêu Dương bị doạ nhảy dựng, không nghĩ tới Đại Sơn Chủ lại là một người mù.

"Thượng giới xâm lấn, Cửu Đại Sơn bị huỷ diệt, Cửu Sơn Tiên Ấn cũng bị mất, sư tôn ta là Nhị Sơn Chủ cũng không rõ sống chết, Thiên Lộc Thành bị phá, lúc này Bát Hoang thập vực như quần long không đầu, cần Đại Sơn Chủ ngài rời núi chủ trì thế cục."

Tuy thế Tiêu Dương vẫn nói mọi việc ra, trên mặt vô cùng thành khẩn.

Hắn còn muốn hỏi thăm Đại Sơn Chủ về huyết mạch của mình, nhưng nơi này lại có người ngoài nên không tiện mở miệng.

"Chuyện của ngươi ta cũng đã biết rõ, về phần cố nhân, thân nhân của ngươi vẫn còn tại thế."

"Thiện hạ này bất bình, Hoang giới đại loạn, lão phu cũng nên đi gặp những người bạn cũ kia."

Đại Sơn Chủ nhìn Tiêu Dương một cái, nói nhẹ.

Nhưng chẳng biết vì sao cả hai người Tiêu Dương cùng Cơ Vô Địch đều rùng mình một cái, cảm giác như Đại Sơn Chủ không giống tưởng tượng của bọn họ lắm, trái lại còn lộ ra khí tức khiến cho người khác lạnh sống lưng.

Sau đó Đại Sơn Chủ vung tay áo lên, một tiếng ông, giữa thiên địa như có một quy tắc nào vừa được giáng lâm.

Ngay sau đó trong ánh mắt kinh hãi tột độ của Tiêu Dương cùng Cổ Vô Địch, rất nhiều sơn phong, đầm lầy, thâm cốc hay thậm chí là một vài bộ lạc lân cận đều hôi phi yên diệt trong nháy mắt, chỉ trong chớp mắt nơi này đã trở thành môth đại mạc chân chính.

"Hư hư thật thật, thực thực hư hư, lúc nào mới có thể đạt đến một bước kia đây?” Đại sơn chủ lắc đầu, tựa hồ đã thở dài một tiếng."

Đám người Tiêu Dương lại khiếp sợ nói không ra lời, chẳng lẽ những gì bọn hắn thấy trên đường từ đầu đến giờ chỉ là ảo giác, cũng có thể nói là do Đại Sơn Chủ sáng tạo ra?

Vậy cảnh giới của hắn rốt cục đã kinh khủng, thâm khả bất trắc đến mức nào?

"Đi thôi."

Đại Sơn Chủ không có ý định giải thích quá nhiều cho bọn hắn, không gian trước mắt bỗng nứt ra một khe hở, hắn mang bọn hắn theo cất bước đi vào trong đó.

"Chúng ta đi đâu thế Đại Sơn Chủ?" Tiêu Dương nhịn không nổi nên tò mò hỏi, hắn không hiểu lắm, cảm giác Đại Sơn Chủ không quan tâm đến bọn hắn lắm, thậm chí còn không hỏi kế hoặc cùng mục đích của bọn hắn là gì.

"Đi tìm tộc nhân của ngươi, không ngươi muốn biết lai lịch của huyết mạch mình hay sao?" Đại Sơn Chủ đáp.

....

"Thiếu thành chủ, vì sao hắn lại đến bữa tiệc cưới này?"

Thời khắc này trong đại sảnh của Lạc Tộc.

Gia chủ của Lạc Tộc cũng sững sờ, hắn không rõ lúc này thiếu thành chủ đến đây dự tiệc là có ý gì.

Theo lý thì tiểu gia tộc như Lạc Tộc hoàn toàn không thể bị Yến Minh xem trọng chứ đừng nói tự mình đến đây.

"Nghe nói Doanh nhi đã từng học cùng Yến Minh trong Vạn Đạo Học Phủ, cả hai quan hệ là sư huynh muội, không lẽ là vì nguyên cơ này?"

Trong lòng hắn có suy đoán như thế, nhưng hắn cũng đứng dậy nhanh để ra ngoài phòng khác nghênh đón khách quý.

Về tính về lý thì Yến Minh đến, cũng là việc khiến cho Lạc Tộc bồng tất sinh huy.

"Yến Minh tới đây làm gì?"

Mặc dù khuôn mặt của Lạc Doanh được che giấu sau tấm màn, nhưng vẫn nghe âm thanh truyền từ ngoài phòng khách vào, có chút không thể hiểu được, lông mày nhăn lại.

Nàng biết rằng Yến Minh đã từng thổ lộ với mình, đáng tiếc là bị nàng cự tuyệt.

Việc này khiến trong lòng nàng sinh ra một dự cảm bất an, màn hôn lễ này e rằng không diễn ra thuận lợi được rồi.

Lúc này nàng liếc qua khẽ hở trong tấm màn, nhìn Lạc Phong một tý.

Trạng thái bây giờ của Lạc Phong có chút kỳ dị, dưới ánh mắt của nàng ánh mắt của Lạc Phong hiện tại không còn ngu dại ngốc trệ như trước nữa.

Trái lại còn rất linh động, thậm chí còn một tý quang huy thần tính trong đó.

Nhưng nói đi thì phải nói lại, đây chỉ là cảm giác rất mơ hồ.

Việc này khiến cho Lạc Doanh rất tò mò, chẳng lẽ bề ngoài ngu dại của Lạc Phong những năm nay đều là giả hết sao, hoặc nói cách khác, việc hắn ngu ngốc là do một nguyên cớ nào khác.

Lạc Phong vào giờ khắc này khác với lúc trước rất nhiều.

Nói đúng hơn là não hải của hắn càng loạn hơn, còn mang cảm giác hơi nhói nhói.

Cảm giác giống như thức hải hắn đang phá rồi lại lặp, rất nhiều mảnh vỡ ký ức đang dần dần dung hợp khôi phục lại.

Chỉ là những mảnh vỡ này quá nhiều, lại giống như lũ lụt, ào ạt mà đến, khiến cho hai mươi năm nay hắn luôn luôn ở trạng thái ngu dại.

Cho nên người bên ngoài xem xét thì thấy thần hồn của Lạc Phong vẫn không có vấn đề gì, ngay cả linh dược thánh vật cũng không tác dụng, trị liệu thế nào cũng không hết.

Chỉ bởi vì thời gian dung hợp ký ức của hắn quá dài thôi.

Hết chương 1400.
Bạn cần đăng nhập để bình luận