Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1228: Tống Vân Phi

Chương 1228: Tống Vân Phi

Nam tử mới vừa lên tiếng kia hiển nhiên là có uy vọng không nhỏ, hắn tên là Tống Vân Phi, chính là một vị tuổi trẻ Chí Tôn của Thái Thượng động thiên.

Hắn cũng có chút danh tiếng ở Thượng giới, là vô địch quét ngang một phương.

Mà rõ ràng hắn rất ngưỡng mộ có ý theo đuổi đối với nữ tử váy lam nọ.

Bây giờ, hắn mới mượn cơ hội nói ra bí mật của Thái Thượng động thiên, dự định dẫn người tới đây tìm kiếm, muốn làm cho giai nhân nở nụ cười.

Tống Vân Phi biết Động chủ Sở Hạo đang mang theo cường giả Thái Thượng động thiên đến chỗ này.

Cho nên hắn không lo lắng chút nào, cũng không sợ nói chuyện kia cho những người khác thì bọn hắn sẽ đoạt được chí bảo của Thái Thượng động thiên.

Chỉ là không ngờ sẽ ở nơi đây gặp được tu sĩ Bát Hoang Thập Vực.

Sau đó hai nhóm người tách ra, cũng không có giao thủ, mỗi bên đều có dự định của riêng mình, không muốn xảy ra đại chiến.

Phe Bát Hoang Thập Vực nhanh chóng đi về phía bọn người Lâm Vũ, đồng thời lo lắng bọn người Tống Vân Phi sau lưng động thủ, vẫn luôn cảnh giác nhìn bọn hắn.

Thấy bọn hắn đi hướng khác, lúc này mới yên lòng lại.

"Ta cảm giác những người kia có mưu đồ, chắc đang vội vàng tìm cái gì, cho nên mới cố ý tránh chúng ta."

Nhưng mấy người Tống Vân Phi cũng không hề rời đi bao xa, ở trên đường ngừng lại.

Nữ tử váy lam hơi nhíu mày, dường như có chút nghi ngờ.

Tống Vân Phi nghe vậy mỉm cười nói, "Nếu đã như vậy, hay là chúng ta đuổi theo bọn hắn, xem coi cuối cùng bọn hắn muốn làm gì?"

Hắn biết dù hiện tại tìm được Thái Thượng Đồ thì bọn hắn cũng không lấy được.

Cho nên không bằng nhìn xem đám người Bát Hoang Thập Vực đó muốn làm gì?

Nữ tử váy lam nghe nói như thế, ngẫm nghĩ một lúc sau đó gật đầu.

Thật ra nàng cũng rõ ràng, Tống Vân Phi chịu nói tin tức về Thái Thượng Đồ cho nàng là vì không sợ nàng có thể chiếm được nó.

Cho nên hiện giờ chuyện tìm kiếm một kiện chí bảo khác đang thất lạc ở đây càng đáng tin cậy hơn.

"Chẳng lẽ là có liên quan tới truyền thừa của vị cường giả bí ẩn giao thủ với cường giả Thái Thượng động thiên rồi vẫn lạc ở nơi này?"

Ánh mắt của một vị tuổi trẻ Chí Tôn khác hơi động một chút, như nghĩ tới điều gì đó.

"Đi xem một chút là biết."

"Không lẽ bọn hắn còn có thể tạo ra cơn sóng nào sao?"

Tống Vân Phi khoát tay chặn lại, có chút tự tin nói.

Ở trước mặt mỹ nhân, hắn muốn duy trì hình tượng của mình.

Phải biết rằng, vị nữ tử váy lam trước mắt kia chính là đệ tử dòng chính của Trường Sinh Cố gia, dung mạo tuyệt trần động lòng người, thân phận tôn quý, ngày thường rất khó nhìn thấy.

Nếu có thể nắm chặt cơ hội này, từ đó được nàng ưu ái, tiến nhập vào Trường Sinh Cố gia, đối với hắn mà nói chính là tạo hóa vô thượng.

Đến lúc đó thân phận đệ tử Thái Thượng động thiên tính là cái gì chứ?

Hiện tại, tất cả thế lực đạo thống ở Thượng giới đều biết Trường Sinh Cố gia thần bí cường đại, nội tình lâu đời, có thể nói là sâu không lường được.

Giờ khắc này, ở một nơi cách đó không xa.

Tia sáng màu đỏ lập lòe xen lẫn trên trời cao, giống như một mảnh mây máu bao phủ, có loại cảm giác sát phạt kinh người.

Càng giống như vô tận thiết mã có tư thế hào hùng xông ra từ trong đó, muốn biểu diễn ở trong thiên địa, hóa thành cổ chiến trường mênh mông.

Đây là một mảnh sơn cốc thấp bé, dãy núi hai bên rất là nguy nga cao lớn.

Tựa như Thần Sơn cổ xưa thời kỳ xa xưa nhất, lấp lóe tia sáng, lượn lờ các loại sương mù rực rỡ.

Có hào quang màu tím dâng lên, cũng có hào quang màu vàng tràn ngập, thật sự là vô cùng thần bí.

Nếu nhìn từ trên cao xuống, nơi đây giống như một cái miệng hồ lô ngược.

Ngay cả hai bên trên núi cũng có không ít dây hồ lô, cắm rễ ở giữa những khe hở, đón gió rêu rao.

Mặt trên có rất nhiều hồ lô, đủ mọi màu sắc, lớn chừng bàn tay, hào quang óng ánh.

Bây giờ nơi đây tỏa ra vầng sáng đầy trời, giống như có bảo vật của cường giả thức tỉnh ở chỗ này, lần nữa xuất hiện giữa thiên hạ.

Loại uy áp kinh khủng đó quả thật giống như sa mạc mãnh liệt, sóng lớn lao nhanh, có khí thế sát phạt mang đến cảm giác kinh thế.

Bọn người Lâm Vũ, Lục La đang đứng ở vị trí Hồ Lô cốc, sắc mặt rất là ngưng trọng.

Nhất là một đám lão giả lo lắng nhìn về phía sau, lo sợ có người vọt tới nơi đây.

Bởi vì dị trạng nơi này thật sự quá kinh người, đoán chừng đã chấn động phạm vi mấy chục vạn dặm.

Bọn hắn cũng không ngờ tới, đi tới đây tìm kiếm hồ lô thần bí mà lúc trước Linh Hồ tôn giả đánh rơi lại gây nên thanh thế to lớn như vậy.

"Lâm Vũ, ngươi đi vào trong cốc đi, chúng ta ở ngoài đây chờ ngươi."

Lục La thần nữ nói với Lâm Vũ, vẻ mặt nghiêm túc, nàng biết là chính hắn đã dẫn phát dị tượng nơi đây.

"Lâm Vũ huynh phải cẩn thận, ngươi là hi vọng của chúng ta."

Các nam nữ trẻ tuổi còn lại cũng hiện lên sắc mặt ngưng trọng, mặc dù bọn hắn cũng khát vọng bảo vật trong cốc.

Nhưng bọn hắn cũng tự mình hiểu lấy, ở bên trong đó, ngoại trừ Lâm Vũ thì e là không còn người có tư cách và năng lực ấy.

Mà lúc này đây, việc mà bọn hắn có thể làm chính là ở chỗ này kìm chân kẻ địch, kéo dài thời gian cho hắn.

Một lát nữa nếu có người phát giác được thanh thế chạy đến, bọn hắn sẽ ngăn đối phương lại, cho Lâm Vũ có thêm thời gian.

Nghe được lời kia, Lâm Vũ gật đầu, sắc mặt ngưng trọng nói, "Ta đã biết, vậy các ngươi phải cẩn thận."

Dứt lời, hình bóng của hắn lóe lên, đi vào bên trong Hồ Lô cốc.

Đồng thời trong lòng bàn tay có tia sáng màu vàng cam hiện lên.

Đó là một mảnh lá hồ lô đã khô héo, tựa như được điêu khắc từ ngọc thạch màu vàng, tản ra vầng sáng mịt mờ, rất là thần dị.

Vừa rồi chính là thứ này đã dẫn phát dị tượng kinh người nơi đây.

Đây là lá hồ lô mà Lâm Vũ có được dưới cơ duyên xảo hợp.

Nghe nói đây là chiếc lá mọc ra từ hồ lô thần bí trong tay Linh Hồ tôn giả lúc ấy.

Nhờ mảnh lá hồ lô này mà hắn mới có thể tìm được đến đây.

Bây giờ hắn rất vững tin, ở sâu trong Hồ Lô cốc có hồ lô thần bí thất lạc lúc trước đang ngủ say.

Chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn sẽ có thể tìm được hồ lô thần bí kia và mang nó ra bên ngoài.

Hết chương 1228.
Bạn cần đăng nhập để bình luận