Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1902: Một chưởng

Chương 1902: Một chưởng

Ầm!

Một khắc tiếp theo, đột nhiên sau lưng Cố Tiên Nhi có phù văn ngưng luyện và tử kim sắc quang hoa đan xen, hóa thành một mảnh lôi hải rồi lập tức đánh xuống, phát ra tiếng roẹt roẹt.

Cố Tiên Nhi vung tay lên, lôi hải mênh mông rơi xuống, nàng giống như người chấp chưởng thiên kiếp, ẩn chứa khí tức hủy diệt, quả thực là vô cùng kinh khủng.

Khuôn mặt của đông đảo tuổi trẻ Chí Tôn ở đây đều biến sắc, cho dù là đám người Lục Quan Vương thì đồng tử cũng co rụt lại.

"Đây là Chính Lôi chi pháp đã thất truyền từ rất lâu rồi" Kim Thiền Phật Tử tỏ vẻ ngưng trọng.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Vương Thuận lập tức trở nên kịch biến, hắn cũng không kịp phản ứng mà chỉ có thể lấy ra một kiện ngân sắc chiến y để chống cự.

Nhưng lôi hải rơi xuống rồi thu nhỏ lại trong phạm vi chỗ hắn đang đứng, sức sát thương và uy lực mà nó mang lại vô cùng đáng sợ, trực tiếp làm chiến y của hắn nổ tung, cả người run rẩy bay ngược ra ngoài, miệng phun ra máu tươi, toàn thân cháy đen.

"Thật mạnh."

"Không hổ là tiểu công chúa của Trường Sinh Cố gia, rất có phong thái của Trường Ca thiếu chủ trước đây."

"Ta cảm thấy nàng đã đủ để ngang hàng với đám người Lục Quan Vương rồi..."

Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người nơi đây đều kinh hãi không thôi, bọn hắn vô cùng cảm thán khâm phục và bị làm cho khiếp sợ.

Trước đó bọn hắn chỉ biết Cố Tiên Nhi có thân phận bất phàm, Cố Trường Ca cực kì yêu thương nàng chứ chưa bao giờ thấy dáng vẻ xuất thủ chân chính của Cố Tiên Nhi.

Lam Dật Phi thì lại tỏ vẻ như có điều suy nghĩ, ngay từ đầu hắn đã chú ý tới thần sắc của Cố Tiên Nhi, không biết có phải là ảo giác của mình hay không mà hắn luôn cảm thấy vừa rồi Cố Tiên Nhi nhìn mình mấy lần, tựa như muốn xác định điều gì đó.

"Ngươi quá yếu, ngay cả tư cách để Cố Trường Ca coi trọng cũng không có."

Cố Tiên Nhi cũng không chú ý quá nhiều đến người dễ dàng bị đánh bại như Vương Thuận.

Nàng vẫn vô cùng bình thản liếc hắn, dường như đang trần thuật một sự thật đơn giản.

"Ngươi đừng quá đắc ý..."

"Nếu là chém giết sinh tử thì ta có đủ mọi thủ đoạn để giết ngươi."

Sắc mặt Vương Thuận khó coi, hắn khó khăn đứng lên từ dưới mặt đất, toàn thân đều cháy đen, trong miệng không ngừng trào ra máu tươi.

Hắn còn có rất nhiều cấm khí chưa được sử dụng bởi vì lo lắng sẽ xảy ra việc ngoài ý muốn, dù sao từ tận đáy lòng, Vương Thuận vẫn không muốn lập tức trở thành đại địch sinh tử với Cố Trường Ca.

Thế nhưng hắn cũng chưa từng nghĩ tới Cố Tiên Nhi lại mạnh đến trình độ này.

"Giết ta?" Bỗng nhiên Cố Tiên Nhi khẽ nhướng mày, dường như đang muốn xác định.

Ầm!

Nhưng mà một lát sau, hư không run rẩy, đột nhiên một vị lão giả áo xám xuất hiện bên cạnh Vương Thuận, khuôn mặt không biểu cảm nhìn vào Cố Tiên Nhi, trong mắt lóe lên sát ý.

Khí tức Chuẩn Đế hiện rõ, tựa như muốn đè sập hư không trước mắt.

Vẻ mặt của tất cả tuổi trẻ Chí Tôn đều biến đổi, bọn hắn có cảm giác hít thở không thông, thân xác sắp tan vỡ.

Mặc dù bây giờ sau lưng của bọn hắn đều có đạo giả có thực lực như vậy bảo hộ, không đến lúc tính mệnh nguy cấp sẽ không hiện thân như vậy.

Bọn hắn cảm thấy việc đột nhiên tôn Chuẩn Đế này xuất hiện cũng không hề có gì bất ngờ.

Hoặc là bây giờ các phe đạo thống trong Thần thành đang thăm dò phản ứng của Cố Trường Ca.

Dù sao chấn động do Cố Tiên Nhi và Vương Thuận giao thủ lúc nãy há có thể giấu diếm được rất nhiều nhân vật cấp bậc nội tình trong thành?

"Thiếu chủ bớt giận, chúng ta không dễ làm to chuyện ở Thần thành bây giờ."

"Mong rằng ngươi lấy đại cục làm trọng."

Lão giả áo xám nhìn Vương Thuận đang chật vật, tóc tai bù xù rồi thấp giọng nói.

"Nhưng mà..." Vương Thuận cũng biết thân phận của tôn lão giả áo xám trước mắt này.

Nhưng hắn vẫn vô cùng không cam lòng, hôm nay ở trước mặt tất cả mọi người, hắn đã mất hết thể diện rồi.

"Làm sao ta có thể nuốt trôi cục tức này?" Hắn nắm chặt nắm đấm.

"Việc nhỏ không nhẫn sẽ làm hỏng đại mưu. Thiếu chủ ngươi phải hiểu rằng..." Lão giả áo xám thấp giọng khuyên nhủ: "Ngày khác chúng ta sẽ tự mình trả đủ chuyện hôm nay."

"Nếu ngươi đã nuốt không trôi cục tức này, vậy thì Cố mỗ sẽ giúp ngươi nuốt xuống."

Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên trong hư không ở ngoài viện vang lên âm thanh bình thản của nam tử.

Ngay sau đó, một bàn tay lớn màu vàng bỗng đè xuống từ trên Thiên Cung, hư không đổ sụp, quy tắc vỡ vụn, một tiếng 'phù' vang lên, bàn tay lớn kia trực tiếp đánh về phía Vương Thuận.

Một chưởng này hạ xuống giống như kình thiên ngự thủ đánh chết một con mãng xà nhỏ bé.

Uy áp to lớn mãnh liệt nghiền ép xuống trực tiếp khiến Vương Thuận nổ tung thành sương máu đầy trời, hình thần câu diệt.

Thậm chí hắn còn chưa kịp phản ứng, ngay cả pháp khí bảo mệnh cũng hóa thành bột mịn trong nháy mắt.

Cảnh tượng đầy bất ngờ này khiến toàn bộ tu sĩ đều chấn kinh mà trợn trừng mắt, vẻ mặt hoảng sợ không thể tin được.

Ai lớn mật như vậy, ở trong Thần thành mà làm trò trước mặt mọi người, một chưởng đánh chết Thiếu minh chủ của Vạn Bảo Thương Minh? Không sợ khiến Vạn Bảo Thương Minh ghi hận, không chết không thôi sao? Hơn nữa, bây giờ là ở trong thành mà quần hùng hội tụ! Cả sân lập tức trở nên im lặng, cơ hồ có thể nghe thấy kim rơi.

Hết chương 1902.
Bạn cần đăng nhập để bình luận