Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1309: Toan tính

Chương 1309: Toan tính

Sau khi thấy nàng rời đi, lông mi của Cố Tiên Nhi mới hơi nhíu, ngoắc kêu Đại Hồng Điểu cách đó không xa đi tới đây.

"Đại Hồng, sao ta cảm giác như nàng ta tiếp cận ta như có mục đích riêng vậy?"

Nàng có hơi không xác định nói, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng không tìm ra mục đích nào để An Nhan tiếp cận nàng.

Đại Hồng Điểu nghe vậy liếc xéo nàng một cái, gật đầu một cái, bộ dáng như không muốn để ý nàng chút nào.

"Chuyện kia, vậy đến cùng nàng ta tiếp cận ta để làm gì?"

Lông mi của Cố Tiên Nhi nhíu chặt vẫn nghĩ mãi mà không rõ.

Theo thân phận mà nói, An Nhan chính là công chúa của Ẩn thế tiên tộc, không thể yếu hơn nàng chút nào.

Chẳng lẽ lại đúng như vừa rồi An Nhan nói, nàng chỉ muốn thời điểm mình tham gia trận chiến đó, có thể giúp nàng ấy một chút? Nếu hơn nữa, có lẽ là để tiếp cận Cố Trường Ca?

Thế nhưng, Cố Tiên Nhi lại cảm giác sự việc không thể đơn giản như vậy.

Nhưng lại không nghĩ ra, sau đó nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm nữa, mà lại tiếp tục tu hành, trên người tràn ngập từng đợt ánh sáng, chuẩn bị cho lần chinh chiến Bát Hoang Thập Vực này.

Mà ở một bên khác, sau khi rời khỏi dãy núi này.

An Nhan quay lại động phủ hiện tại đang ở, bộ dáng hồn nhiên ngây thơ khi ở trước mặt Cố Tiên Nhi đã biến mất, trên mặt cũng không lộ quá nhiều sắc thái.

"Tiểu thư, ngài làm như vậy thật không có vấn đề sao?"

Ở trước mặt nàng, một tên lão bộc thân hình còng lưng, hai mắt lõm vào trong, xương gò má rất cao, trên đầu cũng mọc sừng thú, một thân khí tức mạnh mẽ khó che giấu.

"Không có vấn đề, theo kết quả mà ta điều tra trong thời gian dài như thế, Cố Tiên Nhi có thể nói là người có quan hệ thân mật với Cố Trường Ca, theo phương diện nào đó mà nói, Cố Tiên Nhi càng giống như vật sở hữu của hắn."

"Hiểu biết về Cố Trường Ca của Cố Tiên Nhi, so với mấy tin đồn kia còn chân thực hơn rất nhiều, điểm ấy cũng đã được chứng minh rất tốt. Nếu không phải Cố Tiên Nhi rất quan trọng đối với hắn, thì loại người như hắn, sao lại tuỳ tiện để lộ gương mặt chân chính cho nàng ấy xem được?"

"Ta chỉ cần có quan hệ tốt với Cố Tiên Nhi, đương nhiên sẽ có thể vào trong tầm mắt Cố Trường Ca, thậm chí có thể tiếp xúc với hắn."

An Nhan nghe vậy lắc đầu, khuôn mặt của nàng hiện lên vẻ trầm tư rất không hợp với bề ngoài của nàng.

Hiện bây giờ, nàng đã vô cùng trầm ổn và trưởng thành, so với bộ dáng trước mặt Cố Tiên Nhi, có thể nói hoàn toàn khác biệt, như hai gương mặt khác nhau vậy.

"Tiểu thư đã nói vậy, vậy lão nô an tâm, Cố Trường Ca người đó rất nguy hiểm. Nếu tiểu thư muốn tiếp cận hắn vẫn phải thật cẩn thận, tuyệt đối không được chủ quan bất cẩn."

Lão bộc nghe vậy, cũng lộ ra dáng vẻ thở phào một hơi.

An Nhan gật đầu, sau đó vẻ mặt lại lạnh lẽo lên, nói, "Những chuyện ấy ta đương nhiên biết, dù Cố Tiên Nhi nàng ấy nhìn như không dính khói lửa trần gian."

"Nhưng kỳ thật rất thông minh, có một số việc nàng ấy cũng đã sớm nhìn ra."

Nói đến đây, nàng thở dài một cái, "Chỉ là, nàng ấy cũng không làm khó ta nổi, nếu không có nhiều nguy hiểm và phiền toái như vậy, có thể kết giao với một người bạn như nàng ấy, kỳ thật rất không tệ."

"Những năm qua đã thật sự làm khó tiểu thư ngài. Đại tiểu thư nàng càng ngày càng có được nhiều quyền thế trong tay, quyền lên tiếng ở trong tộc đã có thể vượt qua cả gia chủ, lão nô thấy có thể sẽ không đến mấy năm nữa, cả bộ lạc, sợ là sẽ rơi vào bàn tay của đại tiểu thư mất."

"Đến lúc đó, tiểu thư ngài ở trong tộc, mới thật sự là từng bước đi đều khó khăn."

Nghe nói như thế, vẻ mặt của lão nô lại trở nên bi thống, nhưng nhiều hơn là đau lòng.

Những năm gần đây, tiểu thư có thể nói là đang sống rất khó khăn trong gia tộc, như đang giẫm trên băng mỏng, phải cẩn thận từng li từng tí.

Đến lúc đó, nàng không chỉ phải đề phòng bị đại tiểu thư làm khó, còn phải thời thời khắc khắc mà cảnh giác mấy mạch tộc nhân còn lại luôn nhìn chằm chằm vào di sản.

Phụ thân của nàng thân là gia chủ, lại càng ngoảnh mặt làm ngơ với nàng, không hề quan tâm.

"Nếu chủ mẫu còn sống, sao lại để đại tiểu thư một tay che trời như vậy được." Âm thanh của lão bộc hơi phát run, trong lời nói khó nén vẻ buồn bực phẫn nộ.

An Nhan lắc đầu nói, "Những lời ấy cũng không cần nói nhiều thêm, ta hiểu rất rõ ràng. Mà ngươi cũng không cần chán ngán thất vọng như vậy, dù sao lần này, cũng chính là An Hi nàng muốn chết, cứu một người không nên cứu, còn phải để ta nghe những lời kia."

"Có huyết mạch ẩn tiên thì như thế nào? Bây giờ, Thượng giới dù có xuất hiện cả Chân Tiên cũng chả có thể tạo thành chuyện gì."

Nói đến phần sau, nàng không nhịn được cười lạnh, tựa như đã rất nắm chắc.

Rất nhanh, từng chiếc từng chiếc chiến thuyền cổ xuyên qua bầu trời, phá tan chân trời, có từng vệt ánh sáng vô tận quấn quanh, đang vượt qua Giới Bi Hải cuộn trào vô biên, sóng lớn ngập trời, không ngừng đánh đến như muốn đánh nứt cả thế giới.

Đại quân Thượng giới vô cùng to lớn, kéo dài không dứt, che phủ toàn bộ bầu trời, số lượng vượt qua ngàn vạn, đang tiến thẳng về Bát Hoang Thập Vực.

Mà ở bên ngoài Giới Vô Uyên, sương mù đã phủ ngập trời, bao phủ phía trên vòm trời, vô số âm thanh trùng sát vang lên.

Rất nhiều chiến thuyền cổ đang lơ lửng ở nơi đây, số lượng khó mà đếm rõ, đại quân cũng đã đến rất gần.

Rất nhiều vũ trụ xung quanh cũng vì thanh thế kinh khủng đó mà phát ra âm thanh ù ù run rẩy.

Trong cung điện, thân ảnh của Cố Trường Ca mông lung, ngồi xếp bằng ở nơi đó, Hỗn Độn khí tràn ngập, xung quanh như có ba ngàn thế giới cổ xưa vờn quanh, thần minh vô tận như ẩn như hiện, ánh sáng màu bạc lập lòe, bất hủ bất diệt.

Có thể thấy cả một giọt chân huyết đang hiện lên dưới phế phủ của hắn như muốn chiếu rọi chư thiên vạn giới, vượt qua trăng cao sông dài, trật tự trong trời đất sụp đổ, hóa thành khí tức như biển lớn, bị hắn hấp thu từng tia từng tia.

"Một giọt cấm kỵ chi huyết không cách nào tưởng tượng nổi."

Thiên Lộc Huyền Nữ quan sát toàn bộ quá trình, vẻ mặt của nàng cũng vô cùng chấn động, trong lòng không nhịn được sinh ra cảm giác hồi hộp, vốn chẳng dám tới gần.

Hết chương 1309.
Bạn cần đăng nhập để bình luận