Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1274: Khách quý

Chương 1274: Khách quý

"Ngươi… ngươi vậy mà gieo nô ấn cho ta… "

Vẻ mặt của Cổ Vô Địch có chút sợ hãi trắng bệch, đơn giản không thể tin được.

Hắn còn chính là Chí Tôn cảnh.

Đến cảnh giới đó, cho dù là thân thể bị xe nứt, chôn ở bốn phương giữa trời đất, cũng có thể khôi phục như lúc ban đầu.

Sức sống cường đại, vô cùng kinh khủng, muốn chết giết hắn khó như lên lời, trừ phi gặp được sức mạnh nghiền ép, nếu không rất khó giết chết hắn.

Cho nên thủ đoạn giống như là nô ấn, đối với Chí Tôn cảnh thực sự mà nói, rất khó có hiệu quả, trừ phi có được bí pháp hoặc thủ đoạn đặc biệt.

"Xem ra ngươi cũng không ngốc." Cố Trường Ca tùy ý liếc mắt nhìn hắn.

Sắc mặt của Cổ Vô Địch trong nháy mắt bắt đầu tuyệt vọng, ngay cả Chí Tôn cảnh cũng sẽ bị gieo xuống nô ấn, có thể thấy được thủ đoạn của Cố Trường Ca rất độc ác.

Hơn nữa hắn đã mơ hồ đoán được thân phận của Cố Trường Ca.

Bát Hoang thập Vực là không thể nào có người tuổi trẻ khủng bố như vậy, cho nên hắn nhất định đến từ Thượng giới phía bên kia.

Ngay cả Thiên Lộc Huyền Nữ vậy mà cũng đi gần với hắn như vậy.

Bây giờ Bát Hoang Thập Vực đến cùng đã xảy ra chuyện gì?

Cổ Vô Địch đơn giản không dám tưởng tượng.

Hắn vừa rồi mới chỉ là sinh ra một tia ý niệm bất kính, một luồng khí tức giống như hủy diệt, đã truyền đến từ thức hải của hắn, suýt chút làm cho thần hồn của hắn nổ tung.

Điều đó làm cho Cổ Vô Địch cảm thấy một loại cảm giác tuyệt vọng và bất lực.

Hắn tâm cao khí ngạo, chí hướng ở phía trên kẻ thành đạo, cũng không muốn vì loại chuyện ấy mà đánh mất tính mạng của mình.

Cho nên trong lòng của Cổ Vô Địch dù không cam lòng đến đâu, giờ phút này cũng chỉ có thể lựa chọn thần phục, không dám bộc lộ chút ý phản kháng hoặc bất kính nào.

"Ta thích người thông minh, bởi vì người thông minh biết điều hơn. Xem ra ngươi cũng là người thông minh."

Cố Trường Ca chú ý tới thái độ thay đổi của Cổ Vô Địch, khẽ gật đầu.

Trong lòng của Cổ Vô Địch sinh ra từng trận bất lực, có chút khổ tâm.

Hắn đường đường là truyền nhân của Cửu Đại Sơn, tu vi Chí Tôn cảnh, một khi xuất thế, chắc sẽ danh chấn thiên hạ, tất cả mọi người kính sợ sùng bái.

Bây giờ còn chưa rời núi, đã biến thành nô bộc của người khác, sống chết bị người khống chế.

Cảm giác ấy quả thật làm trong lòng hắn như muốn hận điên cuồng, hận không thể ngửa mặt lên trời thét dài.

Còn những người bị bắt tới còn lại, Cố Trường Ca cũng tương tự gieo xuống nô ấn, đề phòng bọn họ truyền ra tin tức nơi đây, khiến cho Cửu Đại Sơn chấn động.

Theo tu vi ấy của Cổ Vô Địch thấy được, Cửu Đại Sơn chắc cũng không đơn giản.

Kẻ thành đạo chí ít có tám vị, không ngoại trừ còn có những tồn tại mạnh hơn.

Cố Trường Ca cũng không thèm để ý đối với bọn họ, nhưng lại không thể không phòng bị thủ đoạn của Cửu Đại Sơn.

Hơn nữa trước đó, hắn có chút muốn biết thân phận của vị khí vận chi tử của Cửu Đại Sơn kia.

"Từ giờ trở đi, ta chính là tới nơi đây cùng ngươi thăm hỏi sư tỷ."

Sau đó, Cố Trường Ca trên Thanh Vân phi thuyền dặn dò đám người bị bắt trói ở nơi đây để bọn người Cổ Vô Địch mang theo hắn và Thiên Lộc Huyền Nữ đi sâu vào trong Cửu Đại Sơn.

A Đại làm thị vệ, bây giờ đã đột phá đến Chuẩn Đế cảnh nhị trọng thiên, vẫn luôn một tấc không rời theo sát ở sau lưng hắn.

Mà lời ấy của Cố Trường Ca đương nhiên là nói với Thiên Lộc Huyền Nữ.

"Rõ, Cố công tử là đi theo ta thăm hỏi sư tỷ."

Thiên Lộc Huyền Nữ mỉm cười, đuôi lông mày ở giữa lập lòe tuệ quang, có phong tình lưu chuyển, đã đoán được ý đồ của hắn.

Rất nhanh, bọn người Cổ Vô Địch dẫn đường ở phía trước, một đại đạo màu vàng, ở dưới chân kéo dài tới, vượt qua từng vùng từng vùng đầm lầy sông núi, đi đến Cửu Đại Sơn chân chính.

Không thể không nói Vân Thâm Mộ Xử với hoàn cảnh trời đất bên ngoài thật sự khác nhau rất lớn.

Nơi đây có rất nhiều hung thú cổ xưa, nhiều chim bay trên bầu trời, nhưng lại đều không hung ác, thậm chí có chút dịu dàng ngoan ngoãn.

Rừng rậm nguyên sơ dày đặc, dãy núi dài to lớn.

Trên đường có không ít đệ tử Cửu Đại Sơn thấy bọn người Cổ Vô Địch, đều cung kính hành lễ, rất là sợ sệt đối với hắn.

Có điều đối với hai người Cố Trường Ca và Thiên Lộc Huyền Nữ theo sau lưng, tất cả có chút hiếu kỳ.

Vô số năm qua, đã không có người ngoài tới qua Cửu Đại Sơn.

Có điều bọn họ cũng xem như hai người kia là bạn bè của Đạo Tử Cổ Vô Địch, không dám hỏi nhiều.

"Công tử, chúng ta đi đến ngọn núi nào đầu tiên?"

Đi được nửa đường, Cổ Vô Địch bỗng nhiên cung kính hỏi.

"Ngươi ở núi nào, thì đi núi đấy."

Cố Trường Ca tùy ý nói, thu hồi ánh mắt dò xét nơi đây.

"Vâng." Cổ Vô Địch gật gù, đại đạo màu vàng dưới chân kéo dài tới một đường, từ vòm trời phía trên rơi xuống, hùng hồn rơi xuống sâu trong một tòa tiên sơn nào đó.

Chung quanh tinh hải mênh mông, có chút tinh huy hội tụ, rất mỹ lệ mỹ cảm, làm cho người ta cảm giác như đi vào tiên cảnh.

Nơi đây chính là Đệ Tam Sơn.

"Bái kiến Đạo Tử."

"Tam Sơn Chủ đang định tìm ngài."

Vào lúc nhìn thấy Cổ Vô Địch trở về, trên con đường đến núi có một đạo cầu vồng chạy đến, có người liếc mắt nghi hoặc đánh giá Cố Trường Ca, Thiên Lộc Huyền Nữ, sau đó mở miệng nói với Cổ Vô Địch.

Trong những người này, nam nữ đều có, số tuổi cũng không nhỏ.

"Ta đã biết, ta mang theo khách quý đi gặp sư tôn."

Cổ Vô Địch gật đầu, khôi phục uy nghiêm trước kia ở nơi đây, sợi tóc ở giữa có thần quang màu vàng lập lòe, giống như một pho tượng thần minh.

Mọi người đều rất e ngại đối với hắn, đối với khách quý trong miệng hắn, càng thêm hiếu kì, có điều không dám hỏi nhiều.

Hết chương 1274.
Bạn cần đăng nhập để bình luận