Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 927: Bị cự tuyệt

Chương 927: Bị cự tuyệt

"Hắc bào tiền bối, đây là nơi nào?"

Giờ phút này, trước một Tiên Sơn mờ mịt, có hai người ngừng chân dừng lại, người nói chuyện là một thanh niên ngũ quan thanh tú, dáng người thẳng tắp, cho người ta một loại cảm giác ánh nắng sáng sủa.

Chính là hai người Giang Thần và hắc bào lão giả, sau khi rời khỏi cương vực Chu Tước cổ quốc, một đường bôn ba đến đây.

Dưới tu vi mạnh mẽ của hắc bào lão giả, hai người rất nhanh đã rời khỏi khoảng cách mấy triệu dặm, ở giữa ghé qua mấy Truyền Tống Trận, rốt cục rời khỏi phạm vi trận đại chiến kia có khả năng lan đến.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Giang Thần cảm thấy một loại tiên khí và tôn quý khó nói lên lời.

Bầu không khí trong lành, cây cối xanh um, đình đài lầu các tô điểm, thác nước chảy ầm ầm, tiên hạc bay lượn, thụy thú gào thét, hiển thị rõ khí phái của Tiên gia.

"Nơi này là Thần Khư môn, trong phương viên vạn dặm thì đây là thế lực mạnh nhất. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ ở trong Thần Khư môn tu hành, căn cứ theo truyền thừa ta truyền thụ cho ngươi, trong một tháng ngươi sẽ trở thành một Tu Sĩ Linh Hải cảnh, trong khoảng thời gian này nếu có gì ngoài ý muốn, ngươi lập tức bóp nát Ngọc Phù, ta sẽ hiện thân cứu ngươi."

Hắc bào lão giả chỉ một cự thạch màu xanh ở một bên mở miệng nói, phía trên viết hai chữ "Thần Khư" hùng vĩ và cổ điển.

Giang Thần nhẹ gật đầu, sắc mặt có chút nghiêm nghị, "Ta biết, tiền bối."

Vạn Hóa Ma Công mạnh mẽ như thế nào, trong khoảng thời gian này hắn đã rất rõ ràng. Nói đến, đây là một truyền thừa Công Pháp cực kì ác độc, cần thôn phệ tu vi của người khác.

Chỉ có điều, sau khi tiếp nhận truyền thừa này thì Giang Thần cũng thoải mái.

Ở thế giới mạnh được yếu thua này, không có gì quan trọng hơn so với lực lượng, đây là hắc bào lão giả đã dạy cho hắn.

Giang Thần cũng không phải là người không biết biến báo, sau khi trải qua mấy ngày giãy dụa, hắn cũng đã hiểu rõ, lấy tư duy hiện đại của hắn cũng càng dễ dàng tiếp nhận tất cả chuyện này.

Vì có thể mạnh lên, giết hại Tu Sĩ lại như thế nào? Ở cái thế giới này, nhỏ yếu chính là sai lầm, chỉ có lực lượng mạnh mẽ mới có thể sống sót.

"Hi vọng ngươi đừng làm cho lão phu thất vọng."

Hắc bào lão giả nhẹ gật đầu, thân ảnh nhanh chóng biến mất không thấy gì nữa.

Sau đó Giang Thần thở một hơi thật sâu, nhanh chân đi về phía cửa của Thần Khư môn, từ xa hắn đã nhìn thấy có hai người thiếu niên quỳ ở đó, hình như đang cầu tình.

"Các ngươi đi đi, tư chất quá bình thường, cho dù là đang cố gắng thì cũng không được." Trước sơn môn, một vị lão đạo khẽ lắc đầu.

"Tiên sư, xin ngài cho chúng ta một cơ hội nữa đi." Hai thiếu niên quỳ ở nơi đó rất quật cường, quỳ hoài không dậy, không ngừng dập đầu.

Tên lão đạo thở dài nói, "Các ngươi đã quỳ trọn vẹn nửa tháng, ta cũng không phải người vô tình, nhưng quy củ chính là quy củ, tư chất của các ngươi thật là quá bình thường, là thật không cách nào thông qua khảo hạch, vẫn là tranh thủ thời gian xuống núi rời khỏi đi thôi."

Hai tên thiếu niên vô cùng tuyệt vọng, lời nói đã đến nước này, bọn hắn cũng hiểu, cho dù có tiếp tục quỳ nữa thì cũng sẽ không có bất cứ hi vọng nào.

Thần Khư môn chính là môn phái tu hành tốt nhất trong phạm vi vạn dặm, nghe nói trên đó phụ thuộc Thần Khư Đạo Tông, mà Thần Khư Đạo Tông chính là thế lực phụ thuộc của ẩn thế Cơ gia.

Chỉ cần có thể bái nhập Thần Khư môn, từ nay về sau, dù chỉ là khi một đệ tử tạp dịch thì cũng đủ vinh hoa cho bọn hắn hưởng cả đời không hết.

Mà nghe đến đó, sắc mặt Giang Thần vẫn lạnh nhạt bình tĩnh, bước nhanh tới, đối với hai thiếu niên này cũng không có chút nào đồng tình.

"Đạo trưởng tạm dừng bước!" Trong ánh mắt khó hiểu và nghi hoặc của mấy người, Giang Thần lập tức mở miệng.

"Ngươi là..." Vị lão đạo này đang muốn quay người rời khỏi, nghe thấy vậy thì nhướng mày, trên dưới dò xét hắn một chút, trong lòng hơi nghi hoặc.

"Đạo trưởng, ta đến đây để bái sư." Giang Thần mở miệng nói, hắn rất có tự tin đối với thiên phú tu hành của mình.

"Tuổi của ngươi quá lớn, cho dù là có căn cốt, nhưng cũng không phù hợp quy củ, Thần Khư môn chúng ta chỉ lấy đệ tử mười tám tuổi trở xuống."

Âm thanh của lão đạo rất ôn hòa, cũng không vì tuổi của Giang Thần mà đuổi hắn xuống núi, ngược lại khuyên giải nói.

“Ngươi đã hơn mười tám tuổi mà còn đến đây bái sư? Chẳng lẽ không nhìn thấy quy củ của Thần Khư môn sao?"

Hai thiếu niên quan sát tỉ mỉ y phục của Giang Thần, phát hiện hắn mặc rất rách rưới, không giống như đi ra từ trong đại gia tộc nào, vẻ mặt lập tức trở nên rất xem thường.

Thế gian này, phàm nhân có thể tu hành, hoặc là đại quyền trong tay, hoặc chính là phú hào một phương.

Người ăn mặc rách rưới giống tên ăn mày như Giang Thần này, cho dù có thiên phú thì cũng không có tiền để mua rất nhiều tài nguyên tu hành.

"Đạo trưởng, ta tin tưởng tư chất của ta sẽ làm cho Thần Khư môn phá lệ."

Giang Thần không thèm để ý hai thiếu niên nói móc, lộ ra nụ cười tự tin nói.

Hết chương 927.
Bạn cần đăng nhập để bình luận