Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1589: Báo thù

Chương 1589: Báo thù

Du Liệt, Du Phi Nhã, Du Minh cùng rất nhiều con em hoàng thất khác cũng hoá thành các đạo thần hồng bay vào chỗ sâu trong đại hoang, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi.

Trên không trung thì tất cả trưởng lão của các tông môn đều đang nhìn chằm chằm Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp, muốn từ đó thấy được đệ tử của bọn hắn.

"Lần Đại Hội Đi Săn này không biết Trường Ca thiếu chủ có coi trọng ai không."

Trên Cổ Chiến Thuyền, Du hoàng đứng chắp tay ra sau, nở một nụ cười nhẹ sau đó hỏi Cố Trường Ca.

"Thực lực của Phi Nhã công chúa thâm khả bất trắc, theo suy nghĩ nông cạn của ta thì chắc chắn nàng nằm trong ba vị trí đầu." Cố Trường Ca mỉm cười rồi đáp, khí độ siêu nhiên.

Du Hoàng cười ha hả, "Không nghĩ tới ngay cả Trường Ca thiếu chủ cũng coi trọng Phi Nhã, đây thật là vinh hạnh của nàng."

Sau lưng Du Hoàng bây giờ là rất nhiều đại thần, bọn hắn cũng đang cố gắng tìm kiếm hình ảnh của dòng dõi mình trong Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp.

Cố Trường Ca thu hồi ánh mắt dò xét, nhìn về nơi xa.

Chung quanh di chỉ của lần Đại Hội Đi Săn này có trọng binh trấn giữ, tuy không chật như nêm cối, nhưng nếu có địch nhân tập kích thì sẽ phát hiện ngay.

Nếu Du Thiên Chính muốn ám sát nhị hoàng tử Du Liệt bây giờ thì khó như lên trời.

"Xem ra còn phải đợi một thời cơ chính xác."

Cố Trường Ca nghĩ thầm, hắn cũng không quá gấp, chỉ ngồi đó uống trà, thi thoảng trò chuyện vài câu với Giang Sở Sở, trêu nàng đỏ cả vành tai lên.

Thời gian trôi qua rất nhanh, các thiên kêu đang chém giết hung thú, Tuyệt Âm Sinh Linh trong đại hoang cũng dần dần sôi máu.

Ở đâu cũng thấy từng đạo thần hồng có khí huyết vô cùng đáng sợ lao qua thiên khung, rung chuyển bát phương.

Rất nhiều trưởng lão của các thế lực tông môn cũng vì thế mà lo lắng vô cùng.

Mặc dù đây là truyền thống của Đại Du Tiên Triều, nhưng mỗi lần tổ chức thì khi kết thúc, chỉ còn khoảng chưa tới một nửa thiên kiêu là quay về được.

Qua đó có thể thấy được việc này tàn khốc ra sao.

"Những người ta an bài kia chắc cũng đã đến lúc động thủ."

Cố Trường Ca nhìn lên ngắm sắc trời, thấy nơi xa hoàng hôn đã dần buông xuống, sắc trời trở tối, mặt trời đang dần lấp ló sau đường chân trời, mọi thứ trở nên mờ ảo.

Hắn bắt đầu nhìn vào Huyền Hoàng Linh Lung Bảo Tháp một cách đầy hứng thú, trong đó hắn tìm được Thác Bạt Tiêu Dao.

Con thứ ba của tướng quân này không nổi danh, cực kỳ điệu thấp, cho nên người chú ý đến hắn cũng rất ít.

Cho dù Trấn Quốc Đại Tướng Quân Thác Bạt Vân Thiên, phụ thân của hắn, cũng không quan tâm hắn quá nhiều, trái lại còn đang tìm kiếm nhị nữ nhi cũng tiểu nữ nhi của mình.

Trong mắt của Cố Trường Ca thì hành động của Thác Bạt Tiêu Dao chỉ dừng ở mức đúng quy đúng củ.

Có vài lần gặp nguy cơ tương đối nguy hiểm thì hắn đều có thể tránh thoát một cách may mắn.

Địch thủ mà hắn gặp cũng chỉ là những đệ tử của các môn phái nhỏ trong Đại Du Tiên Triều, thực lực cũng không mạnh.

Từ những thứ này thì hắn khó mà nhìn ra được gì.

"Đây không phải là tứ tiểu thư của Phủ Trấn Quốc Đại Tướng Quân sao? Tại sao lại lạc mất huynh đệ tỷ muội của ngươi thế?"

Giờ phút này tại một chỗ sâu trong thung lũng nọ.

Một thiếu nữ đang khoanh chân điểu tức dưới một cây khô bỗng nghe những lời này, mở mắt ra, trong đôi mắt toát ra hàn ý kinh người, nhìn chằm chằm đám người vừa xuất hiện.

Sắc trời dần ảm đạm, một đoàn mây đen dần dần kéo đến, như sắp che phủ cả thiên địa vậy.

Yên lặng như tờ, ngoại trừ tiếng gào thét của hung thú từ phía xa xa thì sự yên tĩnh ở nơi đây có thể khiến người khác sợ hãi.

Gió đêm thôi qua khiến đất đá trên đồi núi bắt đầu bay tứ tung, tứ phía đều là vách núi cao lớn, khó mà quan sát được hình bóng của các tu sĩ còn lại.

Thác Bạt Tinh Vũ không ngờ rằng dù ở một nơi vắng vẻ như thế mà nàng vẫn có thể gặp người khác.

Trước đó nàng đã đụng độ một đại địch ở biên cảnh đại hoang, sau khi giao thủ với hắn thì nàng đã bị trọng thương, thế nên mới tìm một nơi vắng vẻ như thế này để tĩnh dưỡng.

Vốn cho rằng nơi này vắng vẻ như thế thì sẽ không có ai quấy rầy nàng.

Đôi mắt Thác Bạt Tinh Vũ híp lại, nhìn chằm chằm vào những tên tu sĩ đang tiến tới, quát lớn, "Các ngươi là ai? Ta không nhận ra các ngươi."

Tên nam tử cầm đầu có một vết sẹo trên mặt cười lạnh, trả lời, "Tinh Vũ tiểu thư đúng là đãng trí."

"Ngài có nhớ trước kia có một nam tử quần áo lam lũ lỡ va chạm vào ngươi trên đường, sau đó ngươi liền sai người chém chết hắn vì cảm thấy hắn làm dơ y phục của ngươi."

"Vị đệ đệ của ta thật đáng thương, chết vì một lý do vô lý như thế."

Sau đó trên mặt hắn hiện lên hận ý ngập trời, như là hắn và Thác Bạt Tinh Vũ có thù không đội trời chung vậy.

"Ta chưa từng gặp qua đệ đệ của ngươi."

"Ta cũng không nhớ ta có làm chuyện này, các ngươi có tìm sai người không?"

Thác Bạt Tinh Vũ chau mày, quát lớn.

Nàng không nhớ bản thân có sai người chém chết bất kỳ ai.

Hơn nữa với tính cách của nàng thì dù có bị đụng thật cũng sẽ không làm chuyện như vậy.

Người trước mắt chắc chắn là đang ngậm máu phun người, cố tình bôi xấu nàng.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu nàng là những đối thủ trong triều của phụ thân Thác Bạt Vân Thiên cố tình mưu hại nàng.

Ngày bình thường nàng sẽ không kết thù một cách vô duyên vô cớ như thế.

Hết chương 1589.
Bạn cần đăng nhập để bình luận