Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2154: Một vở kịch

Chương 2154: Một vở kịch

Trong vở kịch này, hắn cùng Cố Thanh Y do xích mích mà khởi binh ngay trên người Thiền Hồng Y. Vì để không lưu lại bất kỳ sơ hở nào, vở kịch này bắt đầu từ trước khi Thiền Hồng Y xuất thế.

Nói cách khác, ngay từ đầu Thiền Hồng Y chính là một quân cờ đã được sắp xếp tốt trong ván cờ này. Xuất thế, bái sư, tu hành, xuống núi...

Tất cả những chuyện này đã sớm được định xong trước cả khi nàng sinh ra, chẳng qua là chính bản thân nàng cũng không biết. Sau đó, thân là sư tôn, ngày đêm ở chung với đồ đệ, hắn dần sinh ra "tình cảm" với nàng.

Mà quan hệ giữa Cố Thanh Y và hắn là đạo lữ cũng như là tri kỷ, tất nhiên nàng sẽ thuận lý thành chương mà sinh ra bất mãn đối với hắn, âm thầm sinh lòng ghen ghét. Sau đó Cố Trường Ca giả vờ phái lưu phỉ đi đồ sát thôn xóm nơi Thiền Hồng Y sinh ra, tàn sát cha mẹ nàng.

Xảy ra loại chuyện này, Cố Trường Ca cũng không dễ xử lý, bất luận là thiên vị bên nào cũng đều không ổn. Kết quả là hắn lựa chọn giấu diếm chân tướng với Thiền Hồng Y và sau đó đoạn tuyệt lui tới cùng với Cố Thanh Y.

Cố Thanh Y bất mãn với lựa chọn của hắn, muốn hạ sát thủ với Thiền Hồng Y. Từ đó hai người bất hoà và trở mặt thành thù, về sau thì trực tiếp làm cho Tiên Cung bị diệt, chư thiên sụp đổ, kỷ nguyên táng diệt.

Nếu nói đây là "chân tướng" đã vĩnh viễn bị chôn vùi trong Cấm Kỵ kỷ nguyên, có lẽ vô lượng chúng sinh của Sơn Hải chân giới cũng sẽ không có khả năng đoán được mọi chuyện lại là như thế, tất cả đều cảm thấy khiếp sợ và không thể tưởng tượng nổi.

Đương nhiên, đây chỉ là một đại cục mà Cố Thanh Y với Cố Trường Ca đã thương lượng trước đó.

Chính vì để cho hạo kiếp chi chiến kia hợp lý, bọn hắn không muốn lưu lại bất kỳ sơ hở cùng dị số nào.

Cho dù Bản Nguyên Giới là tồn tại sừng sững ở đỉnh phong tột cùng nhưng cũng khó có thể thông qua thôi diễn mà nhìn ra dị thường.

Để Sơn Hải chân giới né tránh lượng kiếp lần thứ hai, giữ lại thời đại tương đối hòa bình an ổn cho hậu thế, đây cũng là biện pháp duy nhất Cố Thanh Y có khả năng nghĩ đến.

Vì vậy cái giá mà Sơn Hải chân giới phải trả chính là khí vận suy kiệt, không còn huy hoàng đỉnh phong như trước đây nữa, cũng cần phải tu dưỡng một thời gian dài.

Trong quá trình này, bọn hắn còn phải đề phòng các chân giới còn lại hợp nhất thôn phệ cùng nhiều loại nguy cơ tiềm ẩn khác. Phải biết rằng, thời kỳ đỉnh phong của Sơn Hải chân giới đã có mấy Kẻ phạt thiên sinh ra, tất cả đều đồng loạt giết về phía Bản Nguyên Giới.

"Hình như tất cả những chuyện này đều đã được sắp xếp từ lâu, ngay cả Cố Thanh Y ngươi cũng thật sự không biết bản thân mình đang diễn kịch sao?”

Mâu quang Cố Trường Ca thâm thúy, cảm xúc không có một tia gợn sóng, hắn khẽ thở dài một tiếng.

Ở trong mắt Cố Thanh Y, hắn là Kẻ phạt thiên đến từ mênh mông vô tận, đã từng tham gia vào trận chiến công phạt Bản Nguyên Giới, lại gặp nàng khi đang bên bờ sinh tử và cứu nàng một mạng.

Cho nên Cố Thanh Y gần như không hề có bất cứ hoài nghi nào đối với hắn.

Còn Thiền Hồng Y thì có lẽ sau khi chứng kiến những chân tướng này trong mảnh vụn của dòng sông thời gian, nàng sẽ không hoài nghi hắn mà ngược lại còn sinh ra lòng áy náy vì rất nhiều chuyện.

Oanh!

Ánh mắt Cố Trường Ca bình tĩnh, hắn vung tay áo, dòng sông thời gian trước mặt nổi lên sóng triều ngập trời.

Sương mù mênh mông bắt đầu khởi động, che khuất mảnh hải vực yên tĩnh kia, phong bế con đường trở về hiện tại của Thiền Hồng Y và Đào Yêu.

“Vì kế hoạch sau này.”

"Không thể để các ngươi trở về."

Cố Trường Ca nhẹ giọng nói.

Sóng biển nhấp nhô, Tạo Hóa Tiên Chu xuất hiện dưới chân, mang hắn rời khỏi dòng sông thời gian.

Trong Vận Mệnh thần điện, một dòng sông mơ hồ hiện lên, ngay sau đó thân ảnh Cố Trường Ca đi ra từ trong đó. Hắn nhìn Tiêu Nhược Âm đang chờ ở nơi đây, mở miệng hỏi:

"Đã bao lâu rồi?"

"Hồi bẩm bệ hạ, đã qua khoảng nửa tháng."

Tiêu Nhược Âm trả lời, có chút giật mình tiếp nhận Tạo Hóa Tiên Chu mà Cố Trường Ca đưa tới. Không biết vì sao nàng thấy được một tia mệt mỏi từ giữa lông mày hắn.

Thần sắc như vậy lại xuất hiện trên mặt Cố Trường Ca, làm cho nàng cảm thấy rất khó tin.

Trong ấn tượng của Tiêu Nhược Âm, Cố Trường Ca vĩnh viễn vân đạm phong khinh, hết thảy đều nắm trong tay, phảng phất như trên thế gian này không có chuyện hắn không làm được.

Cho dù là trời sụp đất lún, vạn cổ thành tro thì cũng không có khả năng nhìn thấy một tia xúc động cùng biến sắc từ trên người hắn. Nhưng trong lần bôn ba dòng sông thời gian này, đã gặp phải cái gì mà lại khiến hắn lộ ra một tia mệt mỏi như vậy? Là tâm trạng không tốt sao?

Tiêu Nhược Âm cũng không nhìn thấy thân ảnh của Đào Yêu và Thiền Hồng Y, có lẽ các nàng đã gặp phải chuyện gì, vĩnh viễn biến mất trong dòng sông thời gian?

Nàng im lặng không nói, cũng không biết lúc này nên nói cái gì mới tốt.

"Chỉ mới nửa tháng sao?"

Cố Trường Ca còn tưởng rằng lần bôn ba trên dòng sông thời gian này cũng phải cách hiện thế đến mấy năm, bởi vì trong thời gian đó có rất nhiều chuyện khiến cho dòng sông kia bị mơ hồ, ngay cả hắn cũng khó có thể phán đoán rõ ràng thời gian đã trôi qua.

Trong quá trình trở về hiện thế, hắn nhìn thấy có ngàn điểm sáng bay lên từ dòng sông thời gian, chúng không ngừng trôi nổi bồng bềnh, sau đó nhập vào các phiến hà vực.

Thậm chí có một số còn được quang lộ mơ hồ tiếp dẫn, biến mất ở trong đó.

Hết chương 2154.
Bạn cần đăng nhập để bình luận