Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 951: Nghĩ xem lát nữa nên giải thích thế nào đi!

Chương 951: Nghĩ xem lát nữa nên giải thích thế nào đi!

“Giang Thần, chuyện này ngươi đừng quản nữa.”

Nghe câu này, Cơ Sơ Nguyệt không nhịn được nhíu mày nhìn hắn.

Giang Thần thốt ra lời này, tương đương đẩy bọn hắn vào vị trí đối lập với Cố Trường Ca, đúng là không lưu lại gì để giữ hòa khí giữa hai bên.

Tuy nàng biết Giang Thần và Cố Trường Ca có thù, nhưng đối với cách tự ý làm chủ của hắn, vẫn có chút không vui.

“Lời vừa rồi, nếu ngươi có gan thì nói ngay trước mặt Trường Ca thiếu chủ đi.”

“Đúng là không biết sống chết.”

Trần Ngưng Nhi không để ý chút nào đến lời chế nhạo của Giang Thần.

Ý cười trên mặt nàng không giảm, thậm chí còn khinh thường nhìn Giang Thần.

Một người phàm nho nhỏ, chỉ khống chế một ít có thể biến hóa thiên địa đại thế, địa lý, vậy mà thật sự coi bản thân là một nhân vật rồi?

Thậm chí còn dám mở miệng khiêu khích Trường Ca thiếu chủ?

“Chúng ta sẽ giải thích chuyện này với Trường Ca thiếu chủ, ngược lại, Trần Ngưng Nhi ngươi lại âm thầm đi theo chúng ta, hành vi không biết xấu hổ như thế, vậy mà cũng có mặt mũi nói ra sao?”

Cơ Sơ Nguyệt hít một hơi thật sâu, đã bình tĩnh lại, không nhịn được lạnh lùng nói.

“Nhưng ta đang giúp Trường Ca thiếu chủ tìm tung tích của Chưởng Thiên Tháp, đưa ra hạ sách này cũng chỉ bất đắc dĩ thôi.”

Nghe vậy, Trần Ngưng Nhi lắc đầu cười, váy đỏ lay động, gót sen uyển chuyển, đi về phía đám người Cơ Sơ Nguyệt.

“Ta tin các ngươi cũng sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ta.”

“Ngươi.” Vẻ mặt của Cơ Sơ Nguyệt rất khó coi, tâm phúc sau lưng tiến lên, bảo vệ nàng phía sau.

“Tiện nhân.”

Lúc này, trong lòng Giang Thần chỉ muốn mắng hai chữ này.

Rõ ràng là dáng vẻ của một giai nhân khuynh thành, không ngờ lại làm chuyện nịnh bợ, lấy lòng Cố Trường Ca đến mức như thế.

Điều này khiến trong lòng hắn không nhịn được cảm thấy vô cùng chán ghét, đồng thời còn cả căm hận.

“Sao không nghĩ xem lát nữa sẽ giải thích thế nào?” Trần Ngưng Nhi mỉm cười đi tới.

Nghe được lời này, Cơ Sơ Nguyệt im lặng, trong lòng thầm lo lắng.

Nếu Cố Trường Ca thật sự biết chuyện này, Cơ gia phía sau bọn hắn tuyệt đối không chịu nổi trách nhiệm.

Bọn hắn dám để Giang Thần ra tay, giúp bọn hắn tìm được nơi của Chưởng Thiên Tháp, chính vì bọn hắn muốn giấu Cố Trường Ca, âm thầm tìm kiếm Chưởng Thiên Tháp, sau đó mang đi.

Chỉ cần ẩn giấu tốt, không để Cố Trường Ca biết chuyện này là ổn.

Nhưng hiện giờ Trần Ngưng Nhi đã tận mắt thấy tất cả âm mưu của bọn hắn.

Nếu nàng nói với Cố Trường Ca, dù ngoài mặt Cố Trường Ca sẽ không truy cứu gì cả, nhưng bọn hắn đã ngầm đắc tội lớn với Cố Trường Ca.

Dù sao cũng không khác gì bằng mặt mà không bằng lòng.

Mà kết cục của việc đắc tội với Cố Trường Ca, không cần nói nàng cũng biết rõ.

Lúc đầu đưa ra quyết định này, nàng và Cơ Nghiêu Tinh cũng đã đoán được hậu quả như thế, chẳng qua ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chỉ cần giấu được thì sẽ không sao.

Nhất thời Cơ Sơ Nguyệt cũng không nghĩ ra được cách giải quyết nào tốt.

Nếu nói hối hận, chắc chắn là có.

Nhưng hiện giờ trong tay bọn hắn đã có Chưởng Thiên Luân trong Chưởng Thiên Thất Khí, nếu từ bỏ Chưởng Thiên Tháp dễ dàng như vậy, thật sự không cam tâm.

Việc đã đến nước này, còn có thể có cách gì cứu vãn sao?

Trần Ngưng Nhi nhìn sắc mặt của Cơ Sơ Nguyệt hơi tái nhợt, cười càng thêm dịu dàng: “Trong thời gian này, ta vẫn khuyên ngươi nên nghĩ kỹ xem lát nữa sẽ nói rõ với Trường Ca thiếu chủ thế nào đi?”

“Tuy tính tình của Trường Ca thiếu chủ rất tốt, nhưng trong mắt cũng không chứa được hạt cát, kết cục của Tử Phủ, ta nghĩ ngươi hẳn cũng biết rõ. Ẩn thế Cơ gia phía sau ngươi chắc không phải cũng muốn nối gót theo chứ?”

Nói xong, nàng giơ truyền tin phù trong tay lên, ý bảo mình đã báo cho Cố Trường Ca rồi.

Nhìn thấy cảnh này, khuôn mặt của Cơ Sơ Nguyệt tái đi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt, xương tay trắng bệch.

“Ngươi.”

Ánh mắt căm ghét của nàng nhìn về phía Trần Ngưng Nhi, thân thể mềm mại run lên vì tức giận.

Cơ Sơ Nguyệt tuyệt đối không ngờ tới Trần Ngưng Nhi không chỉ âm thầm theo dõi bọn hắn, hiện giờ nàng còn báo chuyện ở đây cho Cố Trường Ca biết.

Tại sao bọn hắn lại chọn nửa đêm mới hành động, còn không phải lo rằng sẽ bị Cố Trường Ca biết sao? Bây giờ, hành động của Trần Ngưng Nhi, đơn giản là có ý định đẩy bọn hắn vào chỗ chết, đắc tội với Cố Trường Ca.

Lòng dạ quả thật vô cùng tàn nhẫn!

“Cố Trường Ca sắp tới đây rồi sao?”

Giang Thần thấy cảnh này, sắc mặt cũng hơi biến đổi.

Tuy hắn đã thay đổi hình dạng, nhưng vẫn có loại cảm giác run rẩy và sợ hãi không thể kiểm soát đối với Cố Trường Ca.

“Tiểu Thần tử, ta có thể dùng thiên địa đại thế ở đây, đối với chúng ta mà nói, địa thế nơi này có lợi nhất, đặc biệt nếu cảm giác của ta không sai thì trong tòa Tử Sơn kia, có một cơ duyên chỉ thuộc về ngươi.”

Nhưng lúc này, giọng nói của khí linh Tạo Hóa Tiên Thuyền lại vang lên, chắc như đinh đóng cột.

“Cơ duyên chỉ thuộc về ta, rốt cuộc đó là gì? Vừa nãy ngươi cũng nói một lần rồi.” Giữa hai lông mày của Giang Thần giật giật, vội vàng hỏi.

“Đến lúc đó ngươi chỉ cần đi vào trong ngọn núi màu tím kia là được, ta tự tin có thể khống chế được địa thế ở đây, chống lại những người khác.”

Giọng của Tạo Hóa Tiên Thuyền khí linh ẩn chứa tự tin mãnh liệt.

Giang Thần nghe nói như thế, trong lòng cũng yên tâm hơn nhiều, hắn cũng không thể hiểu được cảm giác thấp thỏm lo âu lúc này của Cơ Sơ Nguyệt.

Hắn thấy, hắn giúp đám Cơ Sơ Nguyệt tìm được chỗ của Chưởng Thiên Tháp, đã là tận tình tận nghĩa.

Về phần đắc tội Cố Trường Ca, không phải trước đó Cơ gia huynh muội đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao?

“Không ngờ khẩu khí cũng thật lớn, ta không tin Cố Trường Ca cường thế đến mức đó, một tay che trời ở Thượng giới, ai cũng không thể tranh giành bảo vật mà hắn muốn sao?”

Giang Thần lại mở miệng, lời nói mang theo tức giận, tựa như đang khuyên bảo Cơ Sơ Nguyệt, nhưng chủ yếu tỏ ra bất mãn đối với Cố Trường Ca.

“Sâu kiến nho nhỏ mà cũng dám nói lung tung về Trường Ca thiếu chủ, đúng là muốn chết.”

Nghe vậy, Cơ Sơ Nguyệt cũng không nói gì nhiều.

Trong mắt của Trần Ngưng Nhi chợt lóe lên hàn khí, giơ tay lên, trong hư không xẹt qua mấy đạo thần phù, hóa thành mũi tên bay vèo vèo, bắn về phía Giang Thần, muốn giết chết hắn tại chỗ.

Tuy thực lực của nàng vẫn còn kém xa những tuổi trẻ Chí Tôn hàng đầu kia, nhưng đối phó với một người phàm như Giang Thần, chỉ đơn giản như giẫm chết một con kiến.

Giang Thần biến sắc, không ngờ Trần Ngưng Nhi lại độc ác như vậy, nói động thủ thì động thủ, không lưu tình chút nào.

Hết chương 951.
Bạn cần đăng nhập để bình luận