Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 2291: Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng

Chương 2291: Ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng

"Chẳng lẽ chuyện này còn liên quan đến lĩnh vực thời gian sao? Không chỉ giữ ta ở trong này mà còn định để ta chết già ở đây?"

Sắc mặt Nghịch Trần khó coi, hắn quả thực không ngờ tốc độ thời gian trôi qua ở nơi này còn nhanh hơn thế giới bên ngoài gấp trăm lần.

Hắn thấy rõ lòng bàn tay của mình ngày càng khô cằn và nhăn nheo, một vài chỗ xuất hiện những đốm đen. Mặc dù chỉ ở trong một phạm vi thời gian rất nhỏ nhưng lại chạm đến pháp tắc thâm ảo khó dò. Ngay cả những vị Tiên Vương có tu vi thông thiên triệt địa cũng khó có thể đạt được trình độ này.

Phải biết rằng bản thân Nghịch Trần cũng không phải thường nhân, tuy rằng tu vi tự thân không đạt đến Chân Tiên cảnh nhưng với thực lực hiện tại, hắn có thể chiến với Chân Tiên.

Thậm chí còn có sức liều mạng với Chuẩn Tiên Vương.

"Chẳng lẽ trong Nhân Tổ Điện còn ẩn giấu sự tồn tại vượt qua Tiên Vương?"

Nỗi bất an trong lòng Nghịch Trần càng lúc càng nồng đậm, có ý định dùng toàn lực phá vỡ khu vực này.

Oanh!

Đôi mắt hắn trở nên thâm thúy, một tử quang nồng đậm hiện lên, tựa như một biển sấm sét, nắm tay đánh tới mảnh không gian này.

Đúng lúc này, sau lưng Nghịch Trần xuất hiện một hư ảnh khổng lồ. Theo động tác của hắn, nắm đấm đánh mạnh vào vòm trời.

Vô tận lôi quang lan tràn, dường như nơi này xảy ra một trận động đất cực lớn, rung chuyển cả bầu trời, áp đảo vạn vật, không ngừng rơi xuống

Nhưng cho dù Nghịch Trần có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa thì nơi này cũng không hề biến hóa, chứ đừng nói là có khuynh hướng tan vỡ. Trong mắt hắn hiện lên tơ máu, tràn đầy cảm giác không cam lòng, tức giận hét lên.

"Không biết vị cao nhân nào đang ở đây, kính xin hiện thân gặp mặt."

Nhưng dù Nghịch Trần có gọi thế nào thì xung quanh vẫn im lặng, không ai trả lời hắn. Giống như ném một hòn đá nhỏ xuống dưới biển sâu, không hề có một tia gợn sóng.

Trong đại điện, 'cảnh xuân dào dạt'.

Vương Tử Câm dựa vào trong ngực Cố Trường Ca, hai tay xoa thành vòng tròn, mái tóc đen trên vai rối tung, bộ dáng thong dong lười biếng, dường như không muốn động đậy chút nào.

"Chàng thật quá đáng..."

Nàng không nhịn được lẩm bẩm một câu.

Cố Trường Ca lắc đầu mỉm cười nói:

"Vậy sao? Không biết ai 'thích mà còn giả vờ', chẳng qua ta cũng chỉ thuận theo tự nhiên mà thôi."

Vương Tử Câm nghiêng đầu, không muốn để ý tới hắn.

Nhưng khi nhìn thấy bàn đá và ghế đá đều bị quật ngã, trên giường có vẻ hơi lộn xộn, nàng không thể không thở dài, sau đó phiền não vuốt vuốt mái tóc của mình.

Vốn chỉ định uống rượu, ai ngờ lại biến thành bộ dạng như thế này?

Nếu Giang Sở Sở tỉnh lại, nàng phải giải thích với Giang Sở Sở thế nào đây?

Nói với Giang Sở Sở, thừa dịp nàng uống say, sau đó... sau đó thì sao?

"Ta phát hiện, sao chàng lại không hề áy náy chút nào vậy?"

"Sao chàng lại cặn bã như thế?"

Nhìn bộ dạng ung dung của Cố Trường Ca, Vương Tử Câm tức đến sôi máu, lại mở miệng cắn hắn một phát nữa.

"Sao ta phải hổ thẹn?"

"Không phải nàng kêu ta tới Nhân Tổ Điện, sau đó kêu ta uống rượu sao?"

Cố Trường Ca khẽ lắc đầu, thở dài, như thể hắn không nhìn ra bộ dạng của nàng. Vương Tử Câm thực sự tức giận, phát hiện người này luôn thích chiếm tiện nghi mà còn hay khoe mẽ.

"Được rồi, ta biết rồi."

"Chàng mau đứng dậy cho ta, không nói nữa."

Nàng phất phất tay, thực ghét bỏ mà đẩy Cố Trường Ca, sau đó lại tỏ ra rộng lượng nói:

"Yên tâm, ta sẽ chịu trách nhiệm với chàng."

Giọng điệu này giống như nghiễm nhiên xem Cố Trường Ca là một công cụ, mà Cố Trường Ca cũng hiểu rõ ý tứ của nàng.

Hắn chỉ cười cười, cũng không nói nhảm, từ từ mặc thêm quần áo.

"Ở ngoài điện còn có một gia hỏa đang đợi nàng?"

"Ai vậy?"

"Vừa nãy chàng đã nói rồi, nhưng tại sao ta không cảm nhận được?"

Nhắc tới việc này, Vương Tử Câm liền cảm thấy phiền phức. Sao lại có người muốn gặp nàng ngay bây giờ vậy chứ, quấy rầy chuyện tốt của nàng, cũng may Cố Trường Ca đã ra tay, chặn hắn ở ngoài điện.

"Hít…"

Nhưng khi nàng đứng dậy thì không khỏi hít một hơi lạnh, sau đó liền hung hăng trừng mắt nhìn Cố Trường Ca. Mà giờ phút này, trong một mảnh đất trống cách Nhân Tổ Điện không xa, một thân ảnh với dung mạo có chút già nua đang ngồi xếp bằng ở nơi đó.

Cả người lộ ra dáng vẻ hết sức già nua, dường như sắp gần đất xa trời, đi đến điểm cuối cùng của sinh mệnh. Khi Vương Tử Câm và Cố Trường Ca đi ra ngoài điện.

Thân ảnh đang im lặng bỗng gầm lên, đôi mắt mở to, tràn đầy tơ máu, không biết đã nhìn thấy cái gì.

"Đây là..."

"Vương Vô Thương?"

Vương Tử Câm cẩn thận đánh giá dung mạo của người này, cuối cùng cũng nhận ra hắn, nàng cực kỳ kinh ngạc. Làm sao bộ dáng của hắn lại trở nên già nua như thế này?

Nhưng khi nhìn thấy thần sắc thờ ơ tùy ý của Cố Trường Ca bên cạnh, nàng liền hiểu ra, nhất định là do hắn ra tay.

Mà giờ khắc này, khi nghe thấy lời nói của Vương Tử Câm.

Nghịch Trần ngồi xếp bằng trên mảnh đất trống, cả người cũng chấn động.

Tất cả những cảnh tượng trước mặt đều biến mất, cuối cùng hắn cũng nhìn thấy quang cảnh ở Nhân Tổ Điện như trước đó.

Hai đạo thân ảnh cùng nhau đứng trước mặt hắn, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ.

Nam tử trẻ tuổi mặc áo lụa màu xanh, đôi mắt phóng đãng, ngũ quan tuấn tú, thân hình rắn rỏi cao gầy.

Còn nữ tử bên cạnh hắn mặc y phục dài màu lam nhạt, mái tóc đen xõa tung, trên mặt dường như còn có chút ý vị nào đó chưa tan, giật mình nhìn về phía hắn. Đó chính là Vương Tử Câm và Cố Trường Ca.

Hết chương 2291.
Bạn cần đăng nhập để bình luận