Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1667: Vạn kiếm quy tông

Chương 1667: Vạn kiếm quy tông

Sau khi trải qua khoảng thời gian tìm kiếm này, Cố Trường Ca cảm thấy thực ra Kiếm Huyền đại thế giới cũng không quá phù hợp, tồn tại Thiên Đạo ý chí sẽ trở thành một nhân tố ngoài ý muốn.

Hắn tạm thời từ bỏ ý định này, dù sao cũng phải đợi một thời gian thì mới đột phá được cảnh giới Tiên đạo, trong lúc đó vẫn có thể suy tính lại.

Mấy ngày lại trôi qua thật nhanh, chiến tranh ngoại giới vẫn đang hỗn loạn, Thâp tam châu của Kiếm Huyền đã có tứ châu thất thủ, bị rất nhiều đạo thống thượng giới chiếm giữ.

Không còn hy vọng, kể cả ở ngoài sáng cũng không thể xoay chuyển được nghịch cảnh.

Mà tại Thục tông, Cố Trường Ca cũng tìm thấy một người trong dự liệu.

Hắn vẫn lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, mở miệng cười nói: “Xem ra ngươi vẫn rất đúng giờ.”

Người tới chính là Thác Bạt Tiêu Dao, có điều hắn lấy thân phận là khách đến từ Vực Ngoại chứ không phải Thục tông đệ tử.

Chính vì thế rất nhiều trưởng lão và đệ tử của Thục tông cũng không dám chậm trễ, biết chuyện hắn muốn đến đây tìm Cố Trường Ca, bèn vội vàng đi trước dẫn đường cho hắn.

Hôm nay chính là kỳ hạn cuối cùng của hắn và Cố Trường Ca, nếu như hôm nay hắn không giao Chưởng Thiên Kiếm cho Cố Trường Ca thì muội muội của hắn là Thác Bạt Tinh Vũ cũng sẽ biến mất khỏi thế giới này.

Thác Bạt Tiêu Dao không dám lấy tính mạng muội muội của mình ra làm trò đùa.

Cũng may hồi trước lúc hắn lẻn vào Thục tông thì tìm được bộ ngọc giản trong Kiếm các, sau đó tìm được cách phá giải Hỗn Nguyên Chưởng Thiên Kiếm Thai.

“Ta muốn biết hiện giờ muội muội của ta có an toàn hay không?” Sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao hơi trầm xuống, hắn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ngươi giao Chưởng Thiên Kiếm cho ta trước.”

Cố Trường Ca đứng dậy, thản nhiên nói: “Bây giờ ngươi không có tư cách ra điều kiện với ta.”

Bọn người A Thanh và Tuyên Điệp công chúa biết được tin tức liền chạy tới, đều đứng ngoài viện, mơ hồ không hiểu chuyện gì.

Các nàng xem ra cũng nhìn thấy được, tuy rằng Thác Bạt Tiêu Dao cũng đến từ thiên ngoại, nhưng lại không chung một đường với Cố Trường Ca.

Mặc dù cố giữ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn khó nén cừu hận.

“Chưởng Thiên Kiếm?”

Chỉ có Tuyết Kiếm Tiên đeo mặt nạ hơi chau mày, cảm giác ba chữ này có chút quen thuộc, tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó.

“Cố Trường Ca, ngươi đừng nên quá phận.”

Sắc mặt của Thác Bạt Tiêu Dao vẫn âm trầm như cũ, nắm đấm siết chặt vang lên âm thanh răng rắc.

Cố Trường Ca cười cười, vung tay áo lên, khoảng không trước mắt hiện ra một tầng gợn sóng, chính giữa hiện lên hình ảnh.

Trong phủ đệ u tĩnh, một thiếu nữ bị rất nhiều cao thủ canh giữ, nửa bước cũng khó đi, sắc mặt vừa phẫn nộ vừa không phục, sâu trong ánh mắt còn ánh lên vẻ sợ hãi.

“Tinh Vũ?” Thác Bạt Tiêu Dao nhìn một cái liền nhận ra kia đúng là muội muội của hắn bị người của Cố Trường Ca bắt đi, Thác Bạt Tinh Vũ.

Thấy nàng vẫn bình an vô sự, hắn thở phào một hơi, nỗi lo trong lòng cũng bớt đi mấy phần.

“Bây giờ đã hài lòng chưa?” Cố Trường Ca lộ ra ý cười.

Sân viện cũng không xem như là lớn nhưng lại cực kỳ thanh u yên tĩnh.

Cầu nhỏ nước chảy, đình đài thủy tạ, những làn sương khói lượn lờ, linh chi thánh ba ở khắp chốn. Nơi đây tựa như một mảnh tiên cảnh độc lập với nhân thế vậy.

Nhưng vào lúc này bầu không khí bên trong lại cực kỳ nghiêm túc tĩnh mịch.

Cho dù là đám A Thanh, Tuyên Điệp công chúa chạy tới từ đằng sau cũng không khỏi có hơi sợ hãi chứ đừng nói là đám trưởng lão của Thục tông được Thác Bạt Tiêu Dao đưa tới đây. Sắc mặt của bọn họ đều trắng nhợt, không ngờ được thế mà người này lại có thù với Cố Trường Ca.

Nhưng Cố Trường Ca không biểu lộ gì nên bọn hắn cũng chẳng dám nhiều lời.

"Hãy nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với ta, đừng có làm tổn thương muội muội của ta dù chỉ một chút."

Trong sân, nhìn hình ảnh giữa hư không kia, cuối cùng tảng đá lớn dưới đáy lòng Thác Bạt Tiêu Dao cũng đã được nhấc xuống, nhưng mà ngữ điệu của hắn vẫn lạnh lùng như trước.

"Ngươi yên tâm, xưa nay Cố mỗ chưa lật lọng bao giờ."

"Chuyện ta đã hứa với ngươi, tất nhiên ta sẽ hoàn thành."

Cố Trường Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, hắn khẽ cuộn ống tay áo, hình ảnh giữa hư không "bụp" một tiếng tản đi giống như bọt biển.

Nhìn hình ảnh giữa hư không đã biến mất, đám người trở nên tĩnh lặng, bọn họ không hiểu rõ chân tướng sự việc nên không dám nói bừa.

Mặc dù mọi chuyện có vẻ như là Cố Trường Ca đã bắt được muội muội của Thác Bạt Tiêu Dao rồi uy hiếp hắn phải giao ra vật gì đó.

Nhưng hiển nhiên Thác Bạt Tiêu Dao cũng đến từ thượng giới, trước khi chưa rõ mục đích của hắn, ai biết được hắn là địch hay là bạn chứ.

"Hy vọng ngươi đừng nuốt lời."

Thác Bạt Tiêu Dao lạnh lùng nhìn Cố Trường Ca.

Khi câu nói được thốt ra, chỗ mi tâm của hắn tràn ngập hào quang xán lạn giống như một kiếm phù lớn cỡ bàn tay, toàn thân nó óng ánh, có hoa văn cổ lão quấn quanh.

Chân Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Thao Thiết, Tất Phương,... đủ loại hung thú thượng cổ kinh khủng hiện lên rồi hóa thành hình kiếm, âm thanh leng keng vang dội.

Cùng lúc đó có một cỗ kiếm ý chí cao vô thượng đan vào, nó như muốn phá tan vũ trụ, nghiền áp tất thảy mọi người chung quanh.

Giờ khắc này tất cả các trưởng lão và đệ tử của Thục tông đều nảy sinh một loại cảm giác hãi hùng kinh sợ, bạn sinh linh kiếm cũng bị áp chế, dường như muốn thần phục kiếm chi đế hoàng.

Vù vù vù!!

Giờ đây tại Chú Kiếm Trì trong cấm khu của Thục tông, vô số Thần Kiếm rung vang như thể muốn tỉnh lại bay về phía Thác Bạt Tiêu Dao mà thần phục cúng bái.

"Đây là..."

"Vì sao Chú Kiếm Trì của Thục tông ta lại phát sinh dị động như thế?"

Sắc mặt của tất cả các trưởng lão và đệ tử đều đại biến, cả người bọn hắn đều đang run sợ, da thịt như sắp bị kiếm mang đâm nát thành tro tàn.

Quả thực bọn hắn khó có thể tin nổi. Đây là lần đầu tiên bọn hắn gặp phải tình huống kỳ quái như thế, ngay cả bạn sinh linh kiếm trong cơ thể của bọn hắn cũng bị áp chế đến mức suýt chút nữa thần phục trước Thác Bạt Tiêu Dao.

Hết chương 1667.
Bạn cần đăng nhập để bình luận