Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 1288: Mục đích không đơn giản

Chương 1288: Mục đích không đơn giản

Trong ánh mắt của Cố Trường Ca lóe lên dị sắc, khẽ vuốt cằm nói, "Nếu như có cơ hội, chuyện ấy là đương nhiên."

Dứt lời, hắn ngửa đầu đem rượu uống cạn sạch một hơi.

Thiên Lộc Huyền Nữ ngồi nghiêng chân bên cạnh, tóc đen mềm mại, khuôn mặt trắng không tì vết, chiếc váy dài cũng khó có thể che giấu đôi chân ngọc thon dài mà trắng nõn.

Nàng thấy thế nhẹ nhàng đổ đầy rượu vào trong chén rượu của hắn, dáng vẻ hiền thục dịu dàng ngoan ngoãn.

Thỉnh thoảng nhấc đũa ngọc lên, gắp lên từng miếng thịt lập lòe tia sáng, đưa đến bên miệng Cố Trường Ca.

Nhìn thấy tất cả những hành động kia, ngay cả Tam Sơn Chủ cũng có chút hâm mộ, đây chính là Thiên Lộc Huyền Nữ, một vị có sức mạnh của kẻ thành đạo không kém gì hắn, tao nhã vô song, thiên hạ có một không hai.

Thần nữ trong mắt tỷ vạn vạn sinh linh tu sĩ của Bát Hoang Thập Vực không nhiễm bụi trần, ngay cả tư cách đứng từ xa nhìn cũng không có.

"Trường Ca công tử và Thiên Lộc Huyền Nữ, thật đúng là xứng đôi."

Hắn không nhịn được chân thành thở dài nói, chỉ sợ thế gian này ngoại trừ nam tử như Cố Trường Ca, thì không có người nào xứng với nàng.

Thiên Lộc Huyền Nữ hé miệng mỉm cười, nói, "Ta cũng cảm thấy là như vậy."

Ngược lại, nàng lại nhìn về phía Cố Trường Ca, thần quang trong suốt ở trong con ngươi lưu chuyển, "Phu quân cảm thấy thiếp thân nói có đúng không?"

Cố Trường Ca biết được nàng đang suy tính điều gì, trước khi Cửu Sơn Tiên Ấn chưa tới trong tay, hắn cũng lười quan tâm nàng.

Có điều, trên mặt của hắn vẫn hiện lên mấy phần vừa đúng như ý , nói, "Ngươi nói đúng, đương nhiên điều kiện tiên quyết là ngươi vẫn nghe lời như thế, bớt có ý đồ xấu đi."

"Phu quân nói gì vậy, chẳng lẽ cho tới bây giờ vẫn chưa tin thiếp thân sao?" Thiên Lộc Huyền Nữ có chút u oán nhìn hắn.

"Ta làm sao lại không tin ngươi chứ?" Cố Trường Ca cười ha ha, vẻ mặt lại cũng không có bao nhiêu biến hóa.

Tam Sơn Chủ cảm giác bản thân dường như đang nghe ra bí mật giữa hai người, có điều cũng không dám hỏi nhiều, sắc mặt của hắn có chút xấu hổ.

Cùng lúc đó, không giống với không khí chúc mừng náo nhiệt của Đệ Tam Sơn, Đệ Nhị Sơn lại một mảnh vắng vẻ, có vẻ hơi thê lương.

Sau khi Nhị Sơn Chủ mang theo Tiêu Dương trở lại nơi đây, đã về tới cung điện thường ngày tu luyện.

Có điều tất cả đệ tử của Đệ Nhị Sơn, cũng biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay, không dám nói thêm hay hỏi nhiều một câu.

Ở giữa dãy núi lớn như vậy, lại có chút im ắng, ngay cả mấy chú chim bình thường hay thích hót, cũng biến mất.

Ánh sáng ảm đạm, ở giữa tinh hải xa xa, có vân hải xoay tròn, từng cái ngân hà bao la hùng vĩ mà mỹ lệ rủ xuống.

Tiêu Dương một thân trắng muốt, khuôn mặt của hắn trầm mặc, có chút khó nén bi thương, lẳng lặng đứng thẳng ngay tại một ngôi mộ giữa phía sau núi.

Trần Tố Vân bị một thương của Cố Trường Ca giết chết, hình thần câu diệt, không có lưu lại cái gì.

Kể cả Chuẩn Đế khí của nàng thường dùng, cũng vỡ vụn ở trong trận chiến ấy, hóa thành mảnh vỡ.

Cho nên ở ngôi mộ trước mắt, kỳ thật chỉ là một ngôi mộ chôn quần áo mà thôi.

"Đại sư tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi."

"Mối thù hôm nay, nếu Tiêu Dương ta đời này không báo, thề không làm người."

Hiện tại, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn như cũ khó nén bi thương và hận ý.

Âm thanh của Tiêu Dương ở trong lòng âm thầm thề, nắm đấm nắm chặt, thậm chí bởi vì dùng sức quá mức, phát ra răng rắc.

Trong đầu hắn bây giờ vẫn là hình dáng lúc ấy khi Đại sư tỷ bị tiêu diệt, và dáng vẻ tùy ý khinh thường giẫm chết con kiến hôi kia của Cố Trường Ca, điều ấy làm hắn căn bản khó mà bình tĩnh trở lại.

Vù! !

Mà lúc này, sau lưng Tiêu Dương truyền đến một cơn chấn động, Nhị Sơn Chủ hiện thân, vẻ mặt phức tạp nhìn ngôi mộ chôn quần áo trước mắt.

"Sư tôn."

Tiêu Dương quay đầu nhìn Nhị Sơn Chủ, mặc dù biết chuyện nguyên nhân hôm nay Nhị Sơn Chủ ẩn nhẫn tránh lui, nhưng vẫn như cũ khó nén thất vọng trong lòng.

Hắn vốn cho rằng là sư tôn sẽ ra tay báo thù thay Đại sư tỷ. Nhưng sư tôn lại lựa chọn tránh né, không giao thủ với Cố Trường Ca, có thể rất nhiều đệ tử suy nghĩ, nguyên nhân đó chính là hắn kiêng kị, e ngại.

Bây giờ, trong tất cả các núi đều có lời đồn như vậy xuất hiện.

"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, nhưng ngươi phải biết, trước khi ngươi chưa có thể trở thành kẻ thành đạo, tuyệt đối không nên đi báo thù."

"Thanh niên trẻ tuổi kia thực lực rất mạnh, khiến vi sư cũng cảm nhận được một tia nguy hiểm."

Nhị Sơn Chủ biết trong lòng Tiêu Dương đang suy nghĩ cái gì, sau đó từ trong ống tay lấy ra một vật tỏa ra tia sáng bạc sáng loáng, là chiến y chói mắt rực rỡ, đưa cho hắnvà nói.

Chiến y màu bạc kia đã rất cổ xưa, phía trên có rất nhiều phù văn phức tạp, đang lập lòe sáng lên, ở trong buổi tối giống như một ánh trăng bạc.

"Ta đã biết sư tôn, có vật này là?"

Tiêu Dương tiếp nhận chiến y màu bạc trước mắt, gật đầu, nhưng vẫn như cũ hơi nghi hoặc một chút, không rõ tại sao sư tôn vào lúc này, lại đưa cho hắn một món đồ vật phòng thân như thế.

Ngày thường, hắn được sư tôn cho bảo vật, pháp khí đã không ít.

"Đây là Ngân Nguyệt chiến y, chính là năm đó ta chém giết một Ngân Nguyệt Thần Lang cấp bậc kẻ thành đạo sau đó luyện chế thành, dựa vào thực lực bây giờ của ngươi, mặc dù không thể hoàn toàn thôi thúc, nhưng chống cự công kích tầm thường, chắc không thành vấn đề."

Nhị Sơn Chủ giải thích nói.

"Đa tạ sư tôn."

Tiêu Dương rất nhanh mặc Ngân Nguyệt chiến y đó vào, bên ngoài có áo bào che lấp, ngược lại nhìn không ra hắn mặc chiến y có cấp bậc trên Đế Cảnh.

"Ta vừa rồi lại suy diễn một phen, cảm thấy ngày kia ngươi và Cổ Vô Song tỷ thí, bỗng nhiên có dị số, thiên cơ hỗn loạn, ta có chút lo lắng, nếu như ngươi nhiều thêm một vật phòng thân, cũng nhiều thêm một phần phần thắng."

Nhị Sơn Chủ có chút hài lòng gật đầu, sau đó lại nói rất chân thành, "Ta hoài nghi hôm nay tên nam tử trẻ tuổi kia sẽ nhúng tay việc này, chứng tỏ mục đích của hắn đến Cửu Đại sơn chắc sẽ không đơn giản như thế."

Hết chương 1288.
Bạn cần đăng nhập để bình luận