Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 594: Nghĩ ta hiền dễ bắt nạt sao?

Chương 594: Nghĩ ta hiền dễ bắt nạt sao?

"Không cần ngươi chờ."

"Cố mỗ đã tới."

Đúng lúc này, nương theo một tiếng cười nhạt.

Thần sắc của Doanh Ngọc biến đổi.

Nam tử bên người nàng, thần sắc cũng đại biến, sắc mặt trở nên tái nhợt, không dám phách lối như vừa rồi.

Bên ngoài lầu các bỗng nhiên xuất hiện một đám người.

Người cầm đầu, chính là Cố Trường Ca vừa tới Nam Thịnh Thiên.

Sau lưng hắn là đông đảo tùy tùng, khí huyết kinh thiên, khiến tu sĩ ven đường không khỏi biến sắc, khuôn mặt có chút trắng bệch.

Uy thế như thế, không cần nhiều lời bọn hắn cũng biết đây là ai.

Thần sắc không khỏi trở nên vô cùng e ngại.

"Trường Ca đạo huynh ..."

"Cố huynh ..."

Trông thấy Cố Trường Ca đến, một đám tuổi trẻ chí tôn trong lầu các, nhao nhao vui mừng, vội vàng tiến lên chào nói.

Tựa như gặp được người chủ chốt, quét sạch sự e ngại vừa nãy.

"Diệp huynh, Vương huynh, Xích Linh cô nương ..."

Trong mắt Cố Trường Ca hơi có dị sắc.

Mà sau khi cùng đám người này chào hỏi, trên mặt hắn mang theo như gió xuân, càng có vẻ siêu phàm thoát tục, phong thần như ngọc.

Về phần đám người Doanh Ngọc, thì là trực tiếp bị hắn bỏ qua.

"Đã lâu không gặp, phong thái của Cố huynh vẫn như thế, chỉ là tu vi càng sâu không lường được."

"Trường Ca đạo huynh ngược lại tới rất đúng lúc."

Đám người Diệp Lang Thiên, Xích Linh, cũng nhao nhao mở miệng, mặt lộ rõ vẻ vui mừng.

Mặc dù mọi người đều cùng bối phận, thế nhưng ở trước mặt Cố Trường Ca, đều không tự chủ được phải cúi mình.

Điều này khiến trong lòng bọn họ rất là xúc động.

Ngay cả nam tử áo đen phách lối như vừa rồi, khi nhìn thấy Cố Trường Ca khuôn mặt cũng hơi tái đi, trán chảy đầy mồ hôi lạnh, không dám nói lời nào, bộ dáng câm như hến.

Có thể thấy được uy thế của Cố Trường Ca lớn đến mức nào.

Cho dù là người của Thiên Hoàng sơn thấy hắn, cũng không dám làm càn.

"Cố Trường Ca ..."

Mà lúc này, Doanh Ngọc đành phải mở miệng trước.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Cố Trường Ca thật sự, uy thế so với tin đồn càng kinh khủng hơn.

Chỉ cần nhìn đám tùy tùng phía sau hắn, đã có thể chứng minh tất cả.

Chớ nói chi là tu vi của Cố Trường Ca, cho dù nàng thân là Chuẩn Thánh, cũng thấy không rõ lắm, giống như là bị một tầng sương mù dày đặc bao phủ.

Điều này khiến Doanh Ngọc nhớ tới tin đồn Cố Trường Ca ở Tiên Cổ đại lục đã từng giao thủ với Đại Thánh Cảnh.

Nam tử này, so với tưởng tượng của nàng càng sâu không lường được hơn.

Việc này khiến Doanh Ngọc thận trọng hơn rất nhiều, vốn đang muốn hỏi việc ngày đó ở sơn môn Cố Trường Ca khiến nàng chịu nhục.

Nhưng lúc này, việc kiađã bị nàng ném ra sau đầu rồi.

"Ồ , không biết Doanh Ngọc cô nương có gì chỉ giáo thế?"

Nghe thấy Doanh Ngọc gọi danh tự của mình, Cố Trường Ca giống như là mới chú ý tới nàng, có chút kinh ngạc nói.

Lúc trước điều tra Doanh Sương, hắn đã biết đến sự tồn tại của muội muội tên kia là Doanh Ngọc.

Không nghĩ tới vừa mới đến Nam Thịnh Thiên, nàng liền chủ động đưa tới cửa.

Điều này khiến Cố Trường Ca cũng có chút vui mừng.

Loại cảm giác rau hẹ tự mình đưa tới này, thật đúng là đã lâu không thấy.

"Cố Trường Ca, việc ngươi nói ca ca ta là người thừa kế ma công, điều này có phải quá độc đoán rồi không?”

Doanh Ngọc lúc này cũng rất trực tiếp, con ngươi màu bạc nhìn chằm chằm hắn.

Ở trước mặt mọi người , đi thẳng vào vấn đề.

Cố Trường Ca nghe vậy có chút kinh ngạc, "Cố mỗ từng nói chuyện này sao? Doanh Ngọc cô nương có lẽ hiểu lầm rồi chăng?"

Hắn thực sự nói thật.

Thật sự là hắn chưa từng nói câu này.

A không đúng, là hắn chưa hề nhắc qua về Doanh Sương mới đúng.

Ban đầu lúc ở Trường Sinh Cố gia, đội cái nồi đen người thừa kế ma công lên đầu Doanh Sương, Cố Trường Ca cũng chỉ là phụ họa cho suy đoán của Vương Tử Câm mà thôi.

Việc này xem như Doanh Ngọc muốn tìm người tính sổ, cũng nên đi tìm Vương Tử Câm mới đúng.

Không hề liên quan tới Cố Trường Ca hắn nha.

"Ngươi ..."

Sắc mặt Doanh Ngọc hơi biến, lúc này cũng phản ứng lại câu nói này không đúng.

Cố Trường Ca chính xác chưa từng nói câu này.

Nhưng ở dưới tình huống lúc đó, tất cả mọi người đều cảm thấy là có người đang hãm hại Thiên Hoàng sơn.

Chỉ có cách nói của Cố Trường Ca và Vương Tử Câm là trái ngược, cảm thấy đây là Thiên Hoàng sơn cố ý, giở chút thủ đoạn khiến mọi người sơ ý bỏ qua.

Dù sao tất cả mọi người đều cảm thấy Thiên Hoàng sơn mới là người bị hãm hại.

Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn hắn lại không tìm thấy biện pháp để tẩy trắng.

"Cố Trường Ca, lúc ấy ý tứ của ngươi rõ ràng chính là như vậy, hiện tại ngươi còn muốn trốn tránh. Ca ca ta không có thù oán gì với ngươi, vì sao lại muốn hãm hại ca ca ta?”

Doanh Ngọc vẫn chưa từ bỏ ý định, dù sao thật vất vả mới gặp đượcCố Trường Ca, nàng cũng sẽ không đơn giản từ bỏ như vậy.

Lúc này, nàng ngược lại hi vọng ca ca của mình, cũng theo nàng tới nay này, đối chất với Cố Trường Ca.

Nhưng sau khi Doanh Sương đi vào Nam Thịnh Thiên, liền không hề rời khỏi phủ đệ của hắn, nói muốn chờ tin tức của Tuyệt Âm chiến trường.

Điều này khiến Doanh Ngọc cũng rất bất đắc dĩ, không có biện pháp.

"Vì sao ta phải trốn tránh chứ? Ta cũng không có trực tiếp kết luận nói ai là người thừa kế ma công. Chẳng lẽ Doanh Ngọc cô nương cảm thấy sự tình liên quan đến người thừa kế ma công là trò đùa à, có thể tùy ý che đậy?”

"Hơn nữa chính như lời ngươi nói, ta cùng Doanh hoàng tử không cừu không oán, ta cần gì phải làm thế?”

"Lời lúc đầu ta và Tử Câm Thánh nữ nói, cũng nói chỉ là khả năng mà thôi.”

"Ngươi coi như muốn trách tội, cũng phải đi tìm Tử Câm Thánh nữ chứ? Đến gây sự với Cố mỗ, thấy Cố mỗ tính tình ôn hòa, dễ đối phó hay sao?”

Cố Trường Ca cười nhạt một tiếng, nhưng nói đến phần sau, nụ cười của hắn liền thu liễm lại.

Thần sắc lộ ra thâm ý lạnh lùng.

Hết chương 594.
Bạn cần đăng nhập để bình luận